đàn. Một cách thành thật, cô tỏ ra hài lòng về bản thân, không hề khiêm tốn
giả tạo.
- Nghe tiếng đàn samisen, em có thể nhận ra ngay đó là tiếng đàn của cô
geisha nào không?
- Dễ thôi anh ạ, vì ở đây chỉ có khoảng hai mươi geisha. Nhưng còn tùy
đó là bản nhạc nào. Phong cách một số bản nhạc giúp ta xác định được
người chơi đàn rõ hơn.
Để đùa vui, cô lại cầm đàn, dịch chân sang một bên rồi đặt đàn cho nó
kẹp cứng trên mặt sau bắp chân.
Hồi nhỏ, em cầm đàn như thế này này, cô giải thích và cúi xuống cây đàn
như cô còn bé xíu. “Tó-ó~óc đe-e-n huyền...!” Cô hát bằng giọng lảnh lót
và do dự như một đứa trẻ.
- Đó là bài hát đầu tiên em học đấy à?
- Vưng - vưng, - cô tiếp tục theo đuổi trò chơi, rõ ràng cô bắt chước rất
giống cô bé con là cô xưa kia, ở lứa tuổi mà cô còn chưa biết cách cầm
đúng cây đàn ba dây.
Từ đó, khi qua đêm ở phòng Shimamura, Komako không còn cố ra về từ
lúc sớm tinh mơ nữa. Một giọng trẻ con thường gọi cô: “Komako!
Komako!” nghe như hát: đó là đứa con gái của chủ nhà trọ, mới khoảng hai
tuổi. Komako vẫn cùng nó chơi đùa trong ngăn lò sưởi kotatsu rồi cho nó
cùng đi tắm vào buổi trưa.
Sáng hôm ấy, trong lúc đang chải đầu cho nó trong phòng, Komako nói:
- Mỗi lần trông thấy một geisha, nó lại gọi “Komako” bằng cái giọng
lảnh lót nghe rất buồn cười của nó. Và khi nó trông thấy bức tranh nào có
hình một người đàn bà bới tóc cao theo kiểu truyền thống, đó cũng là một
Komako. Trẻ con chúng không lầm đâu: chúng biết ai yêu quý chúng! “Đến
đây nhanh lên, Kimi, chúng mình đến nhà Komako chơi đi”.