Komako tiếp lời ngay:
- Tự thân cuộc sống cũng thế thôi. Chúng ta sang nghĩa trang chứ anh?
- Để xem thế nào đã.
- Đấy bây giờ mới thấu tim đen là anh không muốn đi tới đó.
- Sao em cứ làm to chuyện thế!
- Cũng bởi vì chưa một lần nào em ra đó cả. Quả thế, chưa một lần nào.
Và em cũng đã tự trách mình. Bây giờ thì cả bà giáo dạy nhạc cũng nằm ở
đấy nữa. Nhưng em thấy bắt đầu hơi muộn. Như thế có vẻ giả nhân giả
nghĩa quá.
- Xem ra em lại rắc rối hơn cả anh.
- Thì đã sao? Trước mặt những người đang sống, em nào đã thành thực
hoàn toàn, nhưng chí ít em muốn bày tỏ lòng tử tế và chân thành với anh ta,
khi mà anh ta đã chết.
Họ dạo ngang qua khu rừng bá hương, nơi mà sự yên tĩnh dường như
đang tuôn chảy ra thành những giọt nước mát mẻ và êm đềm.
Họ đi theo dọc đường xe lửa phía bên kia bãi trượt tuyết và rồi họ đã tới
nghĩa trang: một vài ngôi mộ cũ dầu dãi sương gió nằm rải trên rẻo đất trần
trụi, như một hòn đảo trọc giữa mênh mông đồng lúa, với một pho tượng
độc nhất đã sứt sẹo, Jizgo - tượng thần hộ mệnh của các trẻ thơ. Không có
lấy một bông hoa.
Bất ngờ, từ sau một bụi cây mảnh mai dọc dưới chân tượng Jizgo, hiện
lên đầu và vai Yoko, hướng về họ gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng và
trang trọng như một chiếc mặt nạ. Nàng nhìn chằm chằm lên cặp đôi này!
Shimamura gật đầu chào khiên cưỡng rồi dừng khựng lại.
Komako nói trước:
- Chị ra đây hơi sớm đây, phải không Yoko? Mình đang định đến hiệu
uốn tóc.