Những tiếng rung chuyển rầm rầm hướng về phía họ tưởng chừng xô họ
ngã ra, nuốt chửng câu nói của Komako. Đó là một chuyến tàu hàng hiện ra
bất chợt và chạy vút ầm ầm qua mặt, rất gần họ.
- Yoko! Yoko! – Vẫy chiếc mũ lưỡi trai với những cử chỉ mạnh mẽ, gọi
thật to, một chàng trai đang đứng trong khung cửa một toa đen.
- Saichiro! - Yoko gọi vang lên đáp lại. - Saichiro!
Yoko vẫn có thứ âm sắc trầm vang tình cảm, thứ tiếng nói thấm vào anh
một nỗi buồn bởi tiếng rất sang, như là nàng tuyệt vọng gọi một hành khách
nào đó đã khuất dạng trên một con tàu giữa mênh mông biển cả; thứ tiếng
lảnh lót trong đêm và trong tuyết, đã từ trên một toa tàu gọi vọng xuống
người trưởng trạm, khi tàu qua đường hầm dừng lại.
Con tàu chạy qua như một tấm rèm đen và được kéo sang một bên, để
hiện ra chỗ nó vừa vút qua màu sáng trong sáng và rõ nét của đồng lúa kiều
mạch phía kia đường ray: một cánh đồng phơi hoa trắng trên những cụm
lúa đỏ thật yên lành.
Sự xuất hiện của Yoko đã khiến Shimamura và Komako hết sức nhạc
nhiên, khiến cho cả hai không chú ý mình đứng quá gần chuyến tàu hàng,
nhưng tiếng rung chuyển ầm ầm của nó đã khiến họ trấn tĩnh lại. Và bây
giờ, không còn là tiếng đoàn tàu chuyển động nhỏ dần mà là tiếng của
Yoko, giọng nói rung lên lưu lại trong tai họ, thứ tiếng của tình yêu trong
sáng nhất.
- Em trai tôi đó, - nàng nói thêm, mắt dõi theo đoàn tàu đã đi xa.
- Không biết tôi có nên ra tận ga không nhỉ?
- Tàu nào có đợi? - Komako cười trả lời.
- Có thể lắm.
- Tôi đến đây không phải để thăm mộ Yukio, chị biết đấy!
Yoko khẽ gật đầu thừa nhận, có vẻ chần chừ một chút rồi quỳ trước mộ.