tôi sẽ vào núi hái cho.
Shimamura nhìn hắn treo quả akebi còn nguyên nhánh lên một cành
phong trang hoàng ở cổng vào. Những cành phong mới chặt còn tươi, khá
dài, vươn tới tận đầu mái hiên, lá màu rực sáng, bóng lên, mặt lá rộng khác
thường. Toàn bộ cổng vào rực rỡ sắc màu than hồng chang chói.
Khi lòng bàn tay anh cầm được trái akebi tươi ngon, Shimamura nhìn từ
Yoko ngồi trước lò sưởi trong văn phòng. Mụ chủ quán đối diện với nàng
đang hâm nóng rượu sake trong một cái bình bằng đồng, hướng về cô gái
trẻ gật đầu lia lịa trả lời mụ để đáp lại điều mụ bảo. Bộ kimono của Yoko
giản dị và nhã vừa được giặt là.
- Cô ấy làm việc ở đây ư? - Shimamura lơ đãng hỏi người gác cổng.
- Vâng thưa ông. Khách đến đông như vậy, chúng tôi phải lấy thêm
người.
- Bác cũng vậy sao?
- Đúng vậy! Nhưng với cô ấy, người bản địa, thật là một trường hợp rất
hãn hữu. Cô ấy là một thiếu nữ nhà giàu đấy, tôi nghĩ thế. Điều hiển nhiên
là Yoko làm việc tại văn phòng và không bao giờ xuất hiện trước khách
khứa. Dần dần, khách đến ngày một thêm đông ở quán trọ và có thể nhận ra
giọng nữ cao của đám phụ nữ phục vụ, nhưng Shimamura chưa nhận ra
giọng nữ trầm sáng của Yoko. Và khi người hầu gái thường chăm sóc căn
phòng anh cho biết rằng, thông thường, Yoko thường hát trong lúc tắm,
trước khi đi ngủ, anh cố lưu ý, nhưng cũng chưa nghe thấy gì.
Từ khi biết Yoko có mặt ở nhà này, Shimamura cảm thấy hơi ngượng
ngập, không hiểu vì sao. Anh tự cho là kỳ quặc nếu như lại cho người gọi
Komako tới. Có phút nào đó trống rỗng nơi anh. Sự tồn tại của Komako
vẫn làm cho anh thấy đẹp, nhưng hãy để cái hư ảo và cô đơn đến, mặc dù
anh thầm biết Komako đã dâng hiến tình yêu cho anh tất cả. Trống rỗng.
Và sự gắng gỏi, sự lao vào kiếm sống của cô làm cho anh đau khổ, như
đụng vào chỗ hiểm. Anh xót xa, thương xót chính mình.