Với những bước chạy lanh lẹ, nhịp theo tiếng hô trầm ấm, hò dô, hô dô.
Đám người kéo một xe chữa cháy trong phố chính, lôi theo đám đông sát
cánh nhau. Đến ngã tư, Shimamura bắt kịp họ.
Một xe chữa cháy khác phía sau tới, anh tránh ra để xe vượt lên và đi sau
nó.
Đó là một xe cứu hỏa cũ kĩ, một dụng cụ thô tháp mà một đám đàn ông
gò mình kéo, với những chiếc thừng dài buộc vào vai và một đám đàn ông
khác ở hai thành xe đang hướng xe đi. Chìm đắm giữa cái đám người ấy,
chiếc xe có những vòi phun nước ấy, bỗng trở nên bé nhỏ.
Komako cũng tránh sang một bên đường để một xe cứu hỏa đi qua và
khi cô nhận ra Shimamura liền chạy xô tới với anh trong đám đông. Vừa
lúc, đám người giãn ra nhường chỗ cho cỗ máy, họ lại hòa vào với đám
người đang như bị hút ở phía sau xe. Trong những đoàn người đang tiến về
đám cháy, Shimamura và Komako bị cuốn theo như những đơn thể vô
danh.
- Thế là anh vẫn cứ đến bằng được! Chỉ vì tò mò, phải không?
- Đúng đấy! Em trông chiếc xe vòi rồng kỳ cục và thiểu não kìa. Thứ cổ
lỗ sĩ này hẳn được làm ra cách đây gần thế kỷ.
- Cũng phải đến thế đấy anh ạ! Nhưng anh chú ý kẻo ngã!
- Đúng như sân trượt tuyết vậy.
- Anh còn chưa biết bão tuyết ở vùng em thế nào đâu, khi gió cóng thổi
tuyết chạy là là trên mặt đất đêm này qua đêm khác. Anh phải xem mới
được! Người ta thấy cả thỏ và gà lôi xô cả vào nhà tìm chỗ náu bão tuyết.
Anh liệu có dám mạo hiểm không?
Giọng cô sinh động, nóng vội như bắt nhịp với tiếng hò đều đều phía
trước và sau cỗ xe mà Shimamura cũng bị cuốn theo trong đó.
Họ đã nghe thấy tiếng lửa rần rật cháy, những lưỡi lửa ném ra trước mặt.
Komako níu tay Shimamura. Những ngôi nhà thấp, thẫm tối chợt hiện ra