trong lửa hồng rồi lại chìm trong đêm ở bên lề phố, như thoi thóp thở.
Nước ở vòi rồng xối lên trên mặt đường, họ tiến đến một bức tường
người ken liền, không vượt nổi. Giữa đám khói tro như có cả mùi lụa cháy.
Một luồng tin truyền từ người này sang người khác qua những tiếng la
lối, tiếng nói lớn: Đúng, ừ, lửa phát ra từ máy chiếu phim, ừ, người ta đã
thả trẻ con, phải rồi, đứa này tiếp đứa khác từ hành lang xuống. Không,
không có ai bị thương cả; không, không, may quá, kho không còn một
chiếc kén nào, cũng không còn gạo dự trữ.
Dù những tiếng ấy, la rất to mà vẫn có phút lặng yên kỳ lạ trùm lên trong
khung cảnh bi thảm của đám cháy, khiến đám người ngây ra như bị thôi
miên, như thể sự dữ dằn của ngọn lửa khiến họ phải nín thinh, tim thắt lại,
xóa đi những tiếng kêu thái quá. Không ai còn hơi sức nào, ngoài việc dồn
sức nghe tiếng cháy rần rật khủng khiếp của lửa và tiếng bơm vòi rồng ở
những xe cứu hỏa.
Đôi lúc, một kẻ chậm chân nào đó, từ phía làng tới, gọi lớn tên người
nhà. Có tiếng thưa, đây đó, í a í ới gọi nhau vui vẻ thoáng chốc rồi lại cuốn
vào lo âu. Chỉ những tiếng nói chứng tỏ là còn sự sống còn sự hiện diện của
con người. Những tiếng mõ cũng đã câm bặt.
Sợ có người chú ý, Shimamura rời xa Komako len đến đứng cạnh đám
trẻ con, lũ nhóc đến lượt bị lửa rát đẩy lùi về phía sau. Chúng giày xéo lên
đám tuyết vỡ, để lại trước chúng một đám bùn nhão nước lẫn tuyết, trồi sụt
qua hàng ngàn bước chân.
Đám trẻ lùi đến tận cánh đồng dọc theo kho kén và đa phần đám đông từ
trong phố cũng ùn ùn đến. Lửa đã bắt cháy ở lối vào nhà kho, mái và tường
vách hoàn toàn cháy sạch, lan vào tận giữa nhà, dầm và xà cũng đang cháy
xem xém. Kho như một loại vựa lớn đều làm bằng gỗ nào dầm, vách, sàn,
mái... phía trong nhà không bị khói che khuất đang cháy rừng rực. Những
thứ sót lại trên mái thì những tia nước xối vào tràn ngập có vẻ không bốc
cháy nữa, nhưng lửa vẫn đang âm ỉ và lan ra, phụt ra nơi này nơi kia những