Người đàn bà xấu số ấy mê man, ai cũng thấy. Chị rơi, không một tiếng
động, vào đám lửa và bốc rực lên ở lối vào và cái lò lửa thì vẫn rừng rực ở
phía sau nhà kho. Nước đã tràn ngập ở trong nhà, nên thân hình người đàn
bà rớt xuống đất, không làm tung bụi, tro.
Tia nước vòng cung của chiếc vòi rồng nghiêng xuống dìm ngọn lửa
đang cháy và đống gỗ ngổn ngang ở nơi bất chợt hiện ra thân thể người đàn
bà nổi lên trên làn nước. Thảm họa diễn ra như thế đấy. Thân hình người
phụ nữ vắt ngang khi rơi từ khoảng không xuống và Shimamura đã giật lùi
lại phía sau mà không phải là do một nỗi kinh hãi nào, anh thấy cảnh đó
như một ảo ảnh ma quái: cái thân hình cứng nhắc tự nhiên, vừa biến dạng
trong khoảng không, bỗng mềm mại đến khó tin, dịu dàng khó hình dung
nổi, đến nỗi mất dạng cái vẻ trơ cứng của hình người rối, đã làm tiêu tan ở
anh sự khác nhau giữa sống và chết, nếu như anh có run rẩy, cũng chỉ là lo
ngại của sự phá rối tai hại nào đó: lo sợ cái đầu, đầu gối, một bên hông bất
thần làm gãy cái đường nét lý tưởng... Nhưng ở trên mặt đất, thân hình đó
vẫn giữ ở cái thế nằm ngang.
Komako kêu thét lên, hai tay bưng lấy mắt. Shimamura đăm đăm nhìn
vào cái dáng nằm sóng xoài ra đó.
Chẳng biết bao giờ thì anh nhận ra người nằm đó là Yoko. Tiếng la
khủng khiếp của đám đông và tiếng kêu của Komako hầu như đồng thời cất
lên, cùng lúc, anh nhìn thấy sự co giẫy của bắp chân Yoko nằm bất tỉnh trên
mặt đất.
Tiếng kêu thét của Komako đã xuyên suốt người anh và cái bắp chân co
giãy của Yoko đã làm anh buốt dọc xương sống xuống tận đầu ngón chân.
Một nỗi lo âu khó tả làm tim anh thắt lại.
Cái chân hơi động đậy, rất nhẹ khiến gần như không nhìn thấy. Nhưng
mà sự giẫy giụa thì chưa dứt hẳn. Mắt Shimamura đang lần theo chiếc
kimono đỏ trên gương mặt nàng.