Chiếc áo kimono hơi hất lên trên đầu gối một chút, Yoko ngã đập lưng
xuống đất, nằm sóng xoài, bất tỉnh, trừ cái bắp chân hơi giẫy giụa. Nhưng
sự bất động ấy lại khiến anh không mảy may nghĩ đến hình ảnh nào của sự
chết chóc; anh coi đó như một sự hóa thân, một giai đoạn trung chuyển,
một hình thức của cuộc sống thể chất.
Trên đầu Yoko, vài chiếc đà của chiếc hành lang vừa sụp đổ vẫn còn bốc
cháy. Nơi ánh mắt tuyệt vời, ánh mắt xuyên thủng cả người ai đó bắt gặp:
những vành mi đã khép. Chiếc cằm nhọn, khiến nét cổ thêm dài. Và những
tia hắt đỏ của đám cháy chập chờn trên gương mặt xanh xao của nàng.
Một cảm xúc mới mẻ xâm chiếm tâm hồn Shimamura khi anh hồi tưởng
đến thứ ánh sáng kỳ diệu, hun hút trên tầng cao của núi non, vừa chiếu rọi
lên nét mặt đầy gợi cảm của Yoko, trong tấm gương hoàng hôn của ô cửa
sổ, lúc anh tới đây để gặp Komako.
Những năm anh quen biết cô, những tháng anh vừa sống bên cô, anh
thấy hình như chúng sáng chói lên dưới cái ánh lấp lánh xa xăm của ngọn
đèn đơn độc. Một nỗi lo lắng không gọi ra được, chất nặng lên tâm tư anh
một nỗi buồn vô tận.
Komako đã tách khỏi anh để vọt đến phía đám lửa cháy, ngay khi cô kêu
thét lên, che mắt, trong lúc tiếng kêu khủng khiếp của đám đông dường như
vẫn vang lên. Chiếc áo dài kimono của geisha phất phới sau cô khi cô chạy,
lảo đảo giữa những vũng nước và cái đống dầm cháy dở thành than đang
cản bước cô.
Rồi cô quay lại, ẵm Yoko trên cánh tay. Sự cố gắng hằn lên gương mặt
cô nét khắc khổ, tuyệt vọng và dưới đó, rất thanh tú, là gương mặt thanh
thản của Yoko, trắng bệch và bất động, dường như linh hồn đã bay đi...
Người ta không hề biết cô đang mang một vật dâng hiến cho lễ hỏa thiêu
hay là sức nặng của hình phạt trong mình, khi Shimamura tiến lên phía
trước không hề biết mình vừa mới mở một lối đi trong cái đám ngổn ngang.