Khi còn lại một mình, chàng nhận thấy cây đỗ quyên trên sườn núi đã
đâm nụ. Chàng thở ra thật dài.
Chàng cảm thấy tự coi thường vì đã để Chikako dẫn dắt chàng hơi xa;
tuy nhiên cái ấn tượng về cô gái trong chiếc khăn choàng có vẽ hình ngàn
cánh hạc thật tươi mát và trong sạch.
Có lẽ chính nhờ nàng mà cuộc gặp gỡ giữa chàng và hai người đàn bà cũ
của cha chàng đã không còn làm chàng bực dọc như chàng tưởng.
Hai người đàn bà vẫn còn đó để nói về cha chàng và mẹ chàng đã nằm
xuống. Chàng cảm thấy một cái gì gần như là sự giận dữ.
Cái bớt xấu xí lại hiện ra trong tâm trí chàng.
Một cơn gió chiều thoảng qua, mơn man những chiếc lá non.
Kikuji bước chậm rãi, chiếc mũ cầm nơi tay.
Từ xa chàng nhận ra bóng dáng bà Ota trong bóng mát của chiếc cổng
chính dẫn vào ngôi đền.
Chàng tìm đường tránh mặt. Chàng có thể qua lối cổng khác để rời ngôi
đình bằng cách rẽ phải hay rẽ trái. Nhưng chàng vẫn bước đều về phía cổng
chính.
Bà Ota vừa trông thấy chàng liền bước lại. Đôi má bà ửng hồng.
- Tôi có ý đợi cậu. Tôi muốn gặp lại cậu, có lẽ tôi có vẻ kỳ cục, nhưng
tôi cần nói vài điều với cậu. Nếu chúng ta từ biệt tại nhà cô Kurimoto, tôi
sợ là không có dịp gặp lại cậu nữa.
- Thế còn con gái bà đâu rồi?
- Fumiko đi trước với một cô bạn.
- Chắc cô biết bà đợi tôi?
Bà Ota nhìn vào mắt Kikuji:
- Phải.