- Mẹ tôi tệ lắm. Bà không xứng đáng chút nào, và anh cũng nên chấm
dứt ngay với bà. Anh không có gì phải bận tâm về bà hết. - Những lời nói
tuôn ra và giọng thiếu nữ run run. - Tôi van anh đó.
Bây giờ Kikuji hiểu ý nghĩa của sự tha thứ mẹ nàng yêu cầu chàng dành
cho người mẹ. Điều đó cũng có nghĩa là chàng không nên tiếp tục gặp gỡ
bà Ota nữa.
- Cũng đừng gọi dây nói cho bà.
Khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng khi nàng nói câu trên. Nàng ngẩng đầu lên
và nhìn thẳng vào mặt Kikuji, như thể cố gắng kìm chế sự ngượng ngập.
Những giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt mở lớn và đen, đầy vẻ thành
thật. Đôi mắt dần thay thế cho sự tranh đấu tuyệt vọng. Kikuji nói:
- Tôi hiểu. Tôi rất ân hận.
- Van anh, tôi xin anh, - cùng với sự thẹn thùng mỗi lúc một tăng, cả
chiếc cổ trắng và dài của nàng cũng dần ửng hồng lên.
Trong bộ âu phục, cổ nàng đẹp hẳn lên với một xâu chuỗi quanh cổ.
- Mẹ tôi hẹn anh trong dây nói và rồi đã không giữ lời. Tôi đã ngăn bà
lại. Khi bà cố gắng ra khỏi nhà, tôi đã ôm chặt lấy bà và không để bà đi đến
chỗ hẹn.
Giọng nàng bây giờ có vẻ hơi bình tĩnh.
Kikuji đã gọi dây nói cho bà Ota vào ngày thứ ba sau khi gặp mặt nhau.
Bà đã tỏ ra vui mừng, nhưng sau đó bà lại không đến phòng trà nơi hai
người đã hẹn gặp nhau qua dây nói.
Ngoài một lần gọi dây nói đó, Kikuji đã không hề tìm gặp lại bà Ota lần
nào.
- Sau đó tôi cảm thấy tội nghiệp giùm cho mẹ tôi nhưng trước lúc đó, tôi
lại cảm thấy tuyệt vọng khi cố giữ bà ở nhà. Bà cũng yêu cầu tôi từ chối
giùm bà buổi hẹn. Nhưng khi tôi gọi dây nói cho anh, tôi không nói được gì