cả. Mẹ tôi nhìn sững ống nói, nước mắt đầm đìa. Bà cảm thấy anh đang chờ
đợi ở đầu dây bên kia, tôi biết rõ bà lắm. Bà vẫn như vậy hoài.
Cả hai im lặng một lát. Rồi Kikuji lên tiếng trước:
- Tại sao cô lại chấp nhận để bác gái chờ tôi sau buổi trà đạo của
Kurimoto?
- Bởi vì tôi muốn hiểu là mẹ tôi không tệ quá như anh có thể nghĩ.
- Bác gái không tệ mà còn ngược lại là đằng khác.
Người con gái cúi mặt xuống. Bên chiếc mũi cao và thẳng, chàng có thể
nhìn thấy chiếc miệng nhỏ và môi dưới của nàng trề ra như thể nàng đang
bĩu môi. Khuôn mặt tròn dịu dàng làm chàng nhớ đến người mẹ.
- Tôi biết bà Ota có người con gái và tôi thường ao ước được nói chuyện
với nàng về cha tôi.
Nàng gật đầu:
- Tôi cũng thường ao ước một điều như anh.
Kikuji nghĩ nếu được nói chuyện về cha chàng một cách thoải mái và
không bận rộn về bà Ota thì sung sướng biết bao.
Nhưng vì chàng không còn có thể “không phải bận rộn” để chàng có thể
tha thứ cho bà Ota và cùng một lúc cảm thấy chàng đang tha thứ cho cái
liên hệ giữa bà và cha chàng. Liệu chàng có nhận từ đây là một sự kiện lạ
lùng?
Có lẽ vì sợ là mình đã ở lại khá lâu, người thiếu nữ đứng dậy.
Kikuji tiễn nàng ra đến cổng.
- Tôi hy vọng là chúng mình sẽ có dịp nói chuyện về cha tôi vào một
ngày nào đó. Và về mẹ cô, cùng tất cả vẻ đẹp mà bà có.
Kikuji lo sợ là chàng đã tự diễn tả tâm tình của mình một cách hơi quá
đáng. Tuy vậy, chàng vẫn không chối nhận là chàng đã thành thật.