với nàng. Tôi chỉ việc gọi dây nói cho nàng là xong. Nếu nàng đến, đó là
một dấu hiệu tốt, rằng mọi việc đã được thu xếp đâu vào đấy.
- Tôi không thích cái ý tưởng đó một chút nào, - Kikuji cảm thấy tức thở
nơi ngực. - Và tôi cũng sẽ không trở về nhà tối nay.
- Đây không phải là vấn đề cậu có thể dàn xếp ổn thỏa qua dây nói được.
Mình sẽ bàn lại sau. Mọi sự được sắp xếp như vậy đó. Bây giờ cậu về nhà
ngay đây nhé.
- Mọi sự được sắp như vậy - cô đang nói gì thế?
- Ôi dào, cậu khéo là bận tâm. Tôi vừa nói liều vậy thôi. - Thái độ ngoan
cố độc địa đó dường như vươn tới chàng qua đường dây điện thoại.
Chàng nghĩ đến cái bớt chiếm nửa vú bên trái của người đàn bà.
Tiếng động của cái chổi nơi tay người đàn bà bỗng trở thành tiếng động
của một cái chổi vô hình quét sạch những gì chứa đựng trong đầu chàng và
tà áo dài thườn thượt đang lướt dưới hàng hiên tựa như đang chà sát óc
chàng.
Thoạt đầu chàng cảm thấy có một cái gì bất thường. Kể ra đây cũng là
một câu chuyện đáng chú ý: một người chẳng liên can gì đi vào nhà người
khác khi chủ nhân đi vắng và coi sóc việc bếp núc.
Chàng có thể tha thứ cho người đàn bà dễ dàng hơn nếu cô ta tự giới hạn
bằng cách chỉ dọn dẹp túp lều và bày hoa để tưởng niệm cha chàng mà thôi.
Trong lúc chàng bực dọc nghĩ vậy, hình ảnh người con gái thuộc giòng
họ nhà Inamura len nhẹ vào tâm trí chàng như một tia sáng yếu ớt. Chikako
đã rút lui từ sau khi cha chàng qua đời. Có phải cô ta đang dùng Inamura
với chủ ý kéo chàng lại gần cô ta? Liệu chàng có chấp nhận điều đó?
Tuy nhiên, luôn luôn người đàn bà đó tự làm cho mình trở nên thi vị đối
với người khác - một khi người đó mỉm cười, dù bằng một nụ cười tội
nghiệp cho cô ta, tức khắc hắn phải chấp nhận một sự đầu hàng. Trong vẻ
ngoan cố của Chikako, dường như có nhuốm cả sự dọa nạt nữa.