- Phải. Cô ấy bảo tôi nên tha thứ cho bà và tôi không thể trả lời gì được
hết.
- Tôi biết con bé cảm thấy ra sao. Vậy thì tại sao tôi lại đến đây nhỉ? Thử
nghĩ lại những điều tôi làm!
- Tuy nhiên tôi cảm thấy biết ơn bà.
- Tôi sung sướng khi nghe cậu nói như vậy. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ rồi.
Song tôi thấy mình khổ sở quá. Cậu không nên tha thứ cho tôi.
- Cái gì làm bà có mặc cảm tội lỗi mới được chứ? Tôi có thể nói là
không có gì đáng để bà phải cảm thấy như vậy cả. Hoặc là có thể vì sự có
mặt của hồn ma cha tôi.
Thái độ của người đàn bà không có gì thay đổi. Kikuji có cảm tưởng như
mình đã dùng những lời lẽ đay nghiến một cách vô ích.
- Thôi, quên những lời đó đi, - bà Ota nói. - Tôi cảm thấy xấu hổ lắm.
Tại sao tôi lại nổi sung chỉ vì một cú điện thoại của cô Kurimoto?
- Thế Kurimoto gọi dây nói cho bà đấy à?
- Vâng. Buổi sáng hôm nay. Cô ta bảo tôi là mọi sự đã được dàn xếp giữa
cậu và Yukiko, con gái nhà Inamura. Tôi thắc mắc tại sao cô ta lại nói với
tôi điều đó chứ.
Đôi mắt bà Ota ướt đầm, nhưng đột nhiên bà mỉm cười. Đây không phải
là nụ cười của một người đang khóc. Mà là một nụ cười đơn giản, không
kiểu cách.
- Không thể có cái gì có thể gọi là đã dàn xếp xong rồi hết, - Kikuji đáp.
- Bà có nghĩ là Kurimoto nghi ngờ chuyện giữa tôi và bà không? Từ hôm
đó đến nay bà có gặp cô ta lần nào không?
- Không. Nhưng cô ta là một người mà cậu phải tỏ ra hết sức thận trọng
và cô ta có thể biết mọi sự. Có thể tại giọng nói của tôi có cái gì khác lạ khi
cô ta gọi dây nói cho tôi sáng nay. Tôi không thể làm ra vẻ thản nhiên