- Thế cũng xong. - Có lẽ người hầu gái không muốn chàng trông thấy
bông hoa sẽ tàn.
Chàng giận dữ vì sự liên kết giữa hai giống cây leo và cái nếp sống của
cha chàng mà chàng tưởng còn lưu lại nơi bà ta.
Chiếc bình Shino đứng trơ trọi giữa góc nhà. Nếu Fumiko trông thấy thế,
chắc sẽ nghĩ là lối cư xử đó không được nhân đạo chút nào.
Khi nhận chiếc bình, chàng đã cắm hoa hồng bạch và cẩm chướng màu
nhạt vào đó, vì nàng đã làm như vậy trước di cốt của mẹ nàng. Hoa hồng
bạch và cẩm chướng là những thứ hoa chàng đã gửi đến nhân ngày lễ kỷ
niệm bảy ngày của mẹ nàng.
Chàng đã dừng lại và mua hoa tại quán bán hoa mà ngày hôm trước,
chàng đã mua hoa và gửi tới nhà Fumiko.
Tâm tư chàng có thể trỗi dậy, ngay cả khi chàng chỉ cần sờ tay vào chiếc
bình và chàng đã thôi cắm hoa vào đó.
Đôi khi chàng có thể bị lôi cuốn bởi một người đàn bà đứng tuổi ngoài
phố. Chợt nhận ra điều đó ở chính mình, chàng thường cau mày và lẩm
bẩm: “Mình xử sự như một tên tội phạm vậy”.
Chàng thường nhìn lại người đàn bà tình cờ gặp đó một lần nữa và thấy
người đó không giống bà Ota một mảy may.
Chàng chỉ từ sự giống nhau ở hai bên hông đẫy đà thôi.
Sự mong mỏi vào những lúc như vậy có thể làm cho chàng suýt run lên;
còn sự say đắm hòa lẫn nỗi sợ sệt, như lúc tỉnh ngộ từ một tội lỗi “Cái gì đã
biến mình trở thành một tội phạm?” Câu hỏi làm chàng rời xa tất cả mọi sự;
song thay vì có một câu trả lời, nỗi mong mỏi trở thành mênh mông hơn.
Chàng cảm thấy khó có thể được cứu vãn trừ khi chàng trốn tránh được
những lúc mà cảm giác về làn da trần ấm của người đàn bà đã khuất đến
với chàng.