- Tôi giống mẹ tôi ở nhiều cái, những cái chẳng có gì đáng kể. Khi tôi
còn nhỏ, mẹ tôi thường dùng tay áo kimono của bà để che đầu cho tôi mỗi
khi có tiếng sấm. Và khi bà ra khỏi nhà vào mùa hè, bà thường ngước nhìn
trời và tự hỏi xem liệu trời có thể nổi sấm sét không. Ngay cả bây giờ, đôi
khi, tôi muốn che phủ đầu tôi lại. - Sự thẹn thùng dường như từ vai nàng
lan đến ngực. - Tôi có đem theo cái chén Shino. - Nàng đứng dậy.
Nàng đặt chiếc chén được gói trong một vuông khăn ngay bên đầu gối
Kikuji.
Tuy nhiên, Kikuji do dự và chính Fumiko tự tay mở khăn ra.
- Tôi tưởng là bác gái dùng chiếc chén Raku để uống trà thường nó chứ?
Do tay Ryonyu chế tạo phải không?
- Vâng. Nhưng mẹ tôi cho là dùng chén Raku dù màu đỏ hay đen để
uống trà thường, có vẻ không thích hợp. Mẹ tôi dùng cái chén này thay thế.
- Không thể thấy màu sắc in trên nền đen của chiếc chén Raku.
Kikuji ngồi lặng trước chiếc chén Shino, không nhúc nhích.
- Tôi không biết nó có phải là một tác phẩm tuyệt đẹp.
- Tôi thấy nó thật tuyệt. - Song chàng vẫn không đưa tay ra cầm chiếc
chén Raku lên.
Chiếc chén y hệt như lời Fumiko mô tả. Trên nền men trắng phủ một lớp
màu đỏ nhạt. Nhìn vào đó, người ta có cảm tưởng màu đỏ nhạt dường như
nổi lên trên từ bề sâu thăm thẳm của nền men trắng. Vành chén hơi ngả
nâu. Tại một khoảng trên vành chén, màu nâu đậm hơn. Có phải nơi đây
nhiều người đã uống?
Vành chén có lẽ đã bị nhuộm bởi màu của trà và có lẽ bởi cả môi người.
Kikuji nhìn màu nâu nhạt và có cảm giác là màu nâu đó đã được quết lên
bằng một lớp màu đỏ.
Nơi nào là nơi sáp môi của người mẹ còn lưu lại?