- Mẹ cô quả là một người dịu dàng. Tôi thường có cảm tưởng, khi gặp
người nào như mẹ cô, là tôi đang ngắm những đóa hoa cuối cùng gục
xuống. Thế giới này không dành cho những người dịu dàng.
- Mẹ tôi không dịu dàng đến như vậy đâu.
- Có lẽ bà cũng lo âu lắm khi phải chết và bỏ lại người con gái duy nhất
ở đời.
Fumiko nhìn xuống sàn nhà.
Chiếc miệng với môi dưới trề ra mím chặt lại.
- Chắc cô cảm thấy đơn độc lắm. Tôi đề nghị cô học trà lại.
- Nhưng mà…
- Như vậy cô sẽ có cái gì để nghĩ đến.
- Nhưng tôi sợ là tôi không kham nổi những thứ xa xỉ như vậy.
- Coi kìa. - Chikako phát một cử chỉ như gạt những nhận xét trên đi, rồi
xếp hai tay trên gối. - Thực ra tôi có mặt ở đây để dọn dẹp túp lều. Mưa
dường như đã qua rồi. - Cô ta liếc nhìn Kikuji, - Fumiko cũng đang ở đây.
Chúng ta bắt đầu chứ?
- Xin lỗi tôi không hiểu?
- Tôi nghĩ là tôi có thể được phép dùng chiếc bình Shino của cậu để
tưởng niệm mẹ Fumiko.
Fumiko ngước nhìn lên.
- Và chúng ta có thể cùng trao đổi hoài niệm với nhau.
- Nhưng mà tôi sẽ chỉ muốn khóc thôi nếu tôi ra ngoài lều.
- Hãy khóc cùng với nhau. Tất cả chúng ta sẽ khóc chung. Khi nào
Kikuji lấy vợ chắc tôi sẽ không còn lý do để dính líu gì với túp lều nữa. Nơi
đó đầy những kỷ niệm, lẽ cố nhiên, nhưng rồi... - Chikako cười một tiếng