TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 779

“Tôi tính vậy.”

“Mùng một thì tôi nghỉ. Nhưng tôi sẽ thu xếp chu đáo cho ông.”

“Cảm ơn bác...”

Nhân viên hỏa xa đi rồi, Oki đảo mắt nhìn quanh, thấy hai chiếc va-li

kiểu mới đặt dưới chân ghế bành cuối dãy. Hai chiếc va-li vuông mỏng
bằng da trắng điểm những vệt nâu nhạt thuộc hạng sang ít thấy bán tại
Nhật. Một cái xách lớn bằng da báo đặt trên ghế bên cạnh. Chủ nhân mấy
món hành lý có lẽ người Mỹ và chắc đang ăn uống tại toa nhà hàng.

Ngoài cửa sổ, cánh rừng sương phủ dày như khói vùn vụt trôi qua. Trên

cao, những đám mây trắng tắm trong làn ánh sáng nhẹ như từ đất chiếu lên.
Trời sáng dần và nắng từ cửa sổ rọi xéo vào toa. Tầu qua một đồi thông,
Oki thấy rác thông phủ đầy mặt đất. Rồi ông thấy một lùm tre vàng úa. Xa
xa ngoài biển, từng làn sóng bạc chạy vào bờ, tan thành bọt trắng trên một
mỏm đá màu thẫm.

Hai cặp người Mỹ trung niên từ toa nhà hàng trở về. Tàu qua Numazu và

núi Phú sĩ còn xa, họ tới cửa sổ chụp ảnh không ngừng. Khi núi ngang tầm
hiện ra sừng sững trên cánh đồng, thì chụp ảnh đã chán, họ ngồi xuống
quay lưng ra ngoài và không để ý đến cảnh nữa.

Ngày sắp tàn. Ông ngắm con sông cong như dải bạc đã ngả màu, rồi

ngẩng lên nhìn lại phía hoàng hôn. Những tia nắng trắng lạnh cuối ngày len
lỏi trong kẽ mây đen, vương vấn thêm ít lâu rồi tắt hẳn. Đèn trong toa bật
sáng. Con tầu bỗng lắc mạnh làm những chiếc ghế cao cùng nhau xoay nửa
vòng rồi dừng lại, trừ chiếc ghế cuối vẫn tiếp tục quay.

Tới Kyoto, ông lấy khách sạn Miyako. Ông chọn một phòng tĩnh mặc,

nghĩ thầm Ueno có thể đến thăm. Ông lên sáu bẩy tầng, nhưng khách sạn
xây trên sườn đồi nên khi ra khỏi thang máy đi hết hành lang dài, ông lại
thấy mình vẫn ở tầng trệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.