TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 781

Ngắm tấm hình, ông nghe ân hận trong lòng. Ông đã cướp đi hạnh phúc

lứa đôi và khả năng làm mẹ của nàng. Tất nhiên là độc giả tờ nguyệt san
khi ngắm ảnh không suy nghĩ và phản ứng như ông. Người ngoài cuộc chắc
chỉ thấy chân dung một nữ nghệ nhân đã tới Kyoto sinh sống và trở thành
một nhan sắc diễm kiều của cố đô.

Tới Kyoto chiều 29, ông phân vân không biết nên gọi điện thoại trước,

hay thẳng đến thăm nàng. Sáng sau thức giấc khá sớm vì đám trẻ phòng
bên huyên náo, ông vẫn còn ngần ngại. Ngồi trước bàn giấy, ông tính gửi
cho nàng lá thư hỏa tốc. Nhìn tờ giấy trắng lạnh khách sạn để sẵn cho
khách dùng, ông lại đổi ý. Ông nghĩ thật ra không cần phải gặp lại Otoko,
và nghe chuông giao thừa xong ông sẽ lên tầu về nhà. Ông lên giường ngủ
lại, khi thức giấc thì đã gần mười một giờ trưa.

*

Lúc thắt cà vạt, ông sực nhớ một sự việc cũ. Hôm ấy Otoko nói với ông:

“Để em thắt cho anh. Để em thắt cho...”

Nàng bấy giờ mười sáu tuổi, và vì ông, nàng đã trở thành đàn bà. Còn

ông lúc đó chưa biết nói gì, chưa tìm ra câu gì để nói. Ông kéo cô bé vào
lòng vuốt ve mái tóc mà đầu óc vẫn trống không. Otoko gỡ khỏi tay ông và
mặc quần áo lại. Ông cũng ngồi dậy mặc lại sơ-mi. Lúc thắt cà-vạt thì ông
bất chợt Otoko đang nhìn ông. Cô bé không khóc, nhưng mắt ướt. Ông nhìn
đi chỗ khác. Ông nhớ khi hôn cô bé vẫn mở mắt, cho đến khi ông hôn lên
mí mới nhắm lại.

Có chút gì êm mềm và bé thơ khi cô bé đòi thắt cà-vạt cho ông. Ông thấy

nhẹ nhõm. Câu nói thật bất ngờ, có ý nghĩa của sự tha thứ. Hơn nữa nó như
báo hiệu cô bé đã thoát ly ra khỏi cái bản thân bé bỏng, trong khi tay cô
loay hoay với chiếc cà-vạt nút thắt còn vụng về. Ông hỏi:

“Em biết thắt không?”

“Chắc biết. Em đã thấy ba em thắt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.