TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 782

Otoko mồ côi cha từ năm mười một.

Ông ngồi xuống ghế, kéo Otoko lên đùi và ngẩng cầm lên cho cô bé khỏi

vướng tay. Otoko ngả người tới, mấy lần thắt rồi lại cởi cái nút cà-vạt vì
chưa bằng lòng. Sau cùng thắt xong, cô tụt xuống đất. Nghiêng đầu ngắm
nghía, cô nói:

“Cậu bé vừa ý chưa?”

Ông đứng dậy bước tới gương. Nút cà-vạt thắt đẹp không chê vào được

đâu. Thấy trán và má mình bóng nhẫy mồ hôi, ông đưa tay lên xoa. Ông kể
như đã hiếp cô bé và ông không chịu nổi cái bản mặt của chính mình.
Trong gương cô bé kề má lại với ông. Ông xúc động vì cái trẻ cái đẹp của
người con gái nhỏ. Sững sờ vì nét dung nhan mỹ miều quá sức tưởng
tượng, ông quay lại. Otoko đặt tay lên vai ông. Ép đầu vào ngực ông, cô bé
nói:

“Em yêu anh.”

*

Nghĩ lại, ông thấy thật là ngộ nghĩnh khi cô gái nhỏ mới mười sáu gọi

người đàn ông ba mươi mốt là “cậu bé”. Vậy mà đã hơn hai mươi năm rồi.
Ông đã năm mươi lăm, còn Otoko chắc phải bốn mươi.

Tắm xong, ông mở chiếc đài có sẵn trong phòng, được tin sáng nay

Kyoto có chút băng đóng. Đài cũng cho hay: mùa đông năm nay vào dịp
cuối cũng không lạnh lắm.

Ông điểm tâm bằng cà phê và bánh mì nướng rồi thuê xe ra đi. Không

dứt khoát đến thăm Otoko, lại cũng không biết làm gì, ông bèn lên núi
Arashi ngoạn cảnh. Từ xe, ông thấy mấy rặng đồi phía bắc và phía tây đã
lác đác nắng, nhưng vẫn như còn toát ra cái lạnh của mùa đông Kyoto. Mới
sáng mà tưởng ngày sắp tàn. Ngang cầu Togetsu, ông xuống xe. Ông không
qua cầu mà theo bờ sông bước về phía lâm viên Kameyama.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.