Núi Arashi từ xuân đến thu thường đầy du khách, vậy mà vào dịp cuối
năm xem ra cũng vắng vẻ. Quả núi già đứng lặng, câm nín. Dưới chân núi,
sông rộng ra thành một cái hồ màu lục trong vắt. Xa xa vẳng lại tiếng gỗ
súc từ đám bè ven sông được bốc lên xe tải. Cảnh triền núi chạy thoai thoải
xuống sông nổi tiếng đẹp giờ đây còn chìm trong bóng tối, trừ một dải nắng
vắt ngang vai núi trên phía thượng nguồn.
Oki định ở lại ăn trưa một mình. Ngày xưa ông đã biết hai quán ăn tại
vùng này. Một quán không xa cầu lắm nhưng cổng đóng kín. Chắc lúc năm
cùng tháng tận, chẳng ai còn buồn tới đây để ngắm ngọn núi cô đơn. Ông
nhẩn nha tản bộ dọc sông, thắc mắc không biết quán ăn phía thượng nguồn
có đóng cửa nốt không. Ông nghĩ cùng lắm về phố ăn trưa cũng không sao.
Ông leo mấy bậc thềm đá lên tiệm. Cô người làm chận ông lại, cho hay
nhân viên đã về Kyoto hết, và tiệm đóng cửa. Ông nhớ một hôm đã lâu
giữa mùa măng, ông đã ăn những khoanh măng lớn nấu với cá thu muối tại
đây.
Ông trở lại bờ sông, chợt thấy bà già đang quét lá phong khô trên những
bực thềm thoai thoải dẫn lên quán ăn bên cạnh. Bà cho biết quán vẫn còn
mở.
Ông nói:
“Ở đây yên tĩnh quá.”
Bà bảo:
“Đúng vậy, yên tĩnh đến nỗi tiếng người nói bên kia sông nghe cũng rõ.”
Tiệm ăn náu mình dưới một lùm cây, mái rạ cũ dầy và sũng nước. Cổng
vào tối và khuất, khó có ai nghĩ đây là một tiệm ăn. Sau mái rạ, ba bốn cây
thông tía thân thẳng mọc dựng lên sừng sững.
Ông được dẫn vào căn phòng trang hoàng theo lối Nhật. Tiệm vắng
khách. Nhìn qua ô cửa, ông thấy những trái dâu đỏ hoe ngoài vườn. Không
phải mùa, nhưng ông vẫn nhận ra một bụi đỗ quyên. Mấy cây dâu, mấy gốc