“Nó chết rồi? Con nó chết rồi phải không anh? Con chết rồi con ơi!”
Cô gái vật vã, dung nhan dị dạng vì đau thương. Ôm lấy cô gái để trấn
an, Oki nghe cánh tay mình chạm vào cặp vú trẻ con căng sữa. Bà mẹ chắc
vẫn để mắt theo dõi, từ ngoài cửa phòng bước vào. Mặc bà, ông vẫn ôm
chặt Otoko.
“Anh làm em nghẹt thở. Anh buông em ra...”
“Nhưng em hứa phải nằm yên... Em không được vật vã nữa...”
“Em hứa.”
Oki buông tay. Cô gái thư giãn trở lại. Nước mắt lại ứa ra dưới mi, cô
nói:
“Mẹ ơi, chắc người ta hỏa táng nó?”
Bà mẹ không trả lời.
“Bé tí tẹo mà cũng phải hỏa táng hở mẹ?”
Bà mẹ vẫn yên lặng.
“Mẹ ơi, mẹ vẫn nói khi mẹ sanh con ra, tóc con đen lắm phải không?”
“Đúng, tóc con sanh ra đã thật là đen.”
“Con gái của con, tóc nó cũng đen lắm phải không mẹ? Mẹ ơi, mẹ cắt
một món tóc của nó cho con mẹ nhé?”
Bà mẹ lúng túng:
“Mẹ không biết có được không, Otoko.”
Rồi như quá xúc động mà thành vô ý thức, bà nói:
“Nhưng mà con vẫn còn có thể đẻ đứa khác.”
Nói xong đã thấy ân hận, bà cau mày quay đi. Ông nghĩ mẹ Otoko cũng
như ông phải chăng đã thầm mong đứa bé chẳng bao giờ chào đời. Nhớ lại
cái nhà bảo sanh ngoại ô tồi tàn, ông ân hận nghĩ nếu đã tới y viện tử tế,