TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 797

cảm thấy trong miệng cái vị ngọt ngào của tha thứ. Rồi ông nghĩ đây không
phải là tha thứ mà là tình yêu, cái tình yêu còn sống trong tim Otoko.

Từ ngày Otoko theo mẹ về Kyoto, ông chỉ biết là nàng đã thành một

danh họa. Có thể nàng đã có những mối tình khác, những liên hệ khác. Tuy
nhiên, mối tình tuyệt vọng đam mê tha thiết của cô gái nhỏ, mối tình ấy
nàng đã dành cho ông. Còn đời ông, sau Otoko đã có nhiều người đàn bà
khác. Nhưng ông chưa yêu ai bằng một tấm tình nặng thương đau như yêu
nàng. Cơm nắm của Otoko rất ngon, chắc phải nấu bằng gạo Kansai. Ông
ăn hết nắm này đến nắm khác, cơm thật vừa miệng, không mặn mà cũng
không nhạt.

Ông lại nhớ mới mười bảy tuổi, hai tháng sau khi đẻ non và toan tự vận,

Otoko đã phải vào nhà thương điên và bị nhốt trong căn phòng cửa sổ có
chấn song sắt. Bà mẹ cho ông hay tin nhưng không cho ông tới thăm. Bà
nói:

“Ông có thể nhìn nó từ hành lang, nhưng tôi mong ông không nên thấy

con bé trong hoàn cảnh này... Nếu nhận ra ông, tâm thần nó lại dao động
mà bệnh tình nặng ra.”

“Bà nghĩ em còn nhận được ra tôi?”

“Tất nhiên. Không phải vì ông mà nó ra nông nỗi này sao?”

Oki không trả lời. Bà mẹ lại nói:

“Nhưng họ bảo con tôi chưa điên hẳn. Bác sĩ trấn an tôi rằng ông ta sẽ

không giữ nó lại lâu... Nó hay làm như thế này này. “Bà cong cánh tay làm
bộ như đang bế một hài nhi.” Tội nghiệp, nó vẫn nhớ con nó.”

Ba tháng sau, Otoko xuất viện. Bà mẹ tới gặp ông.

Bà nói:

“Ông Oki, tôi biết ông đã có vợ con, và con Okoto khi làm bạn với ông

cũng không phải không biết điều này. Còn nữa, chắc ông nghĩ là tôi điên, vì
chừng này tuổi đầu mà dám xin ông một chuyện vô lý, nhưng mà...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.