“Cho em ly nước. Làm ơn cho em ly nước”, Fumiko hổn hển, lệ ứa ra từ
đôi mắt đỏ hoe.
Oki nói:
“Anh thật là có lỗi. Lẽ ra anh không nên nhờ em đánh máy cuốn truyện.
Nhưng giấu em, gạt em ra một bên...”
Ông muốn nói giấu nàng cuốn truyện tuy gia đình không đến nỗi tan vỡ,
nhưng vết thương sẽ âm ỉ khó lành. Gắng nụ cười nhợt nhạt, Fumiko nói:
“Dù có khó khăn, em vẫn sung sướng khi anh đã giao phó nó cho em.
Đây là lần đầu tiên em đánh máy một cuốn truyện dài như vậy nên mới
đuối sức.”
“Truyện càng dài, thử thách càng lớn cho em. Có lẽ số phận vợ nhà văn
là như vậy.”
“Nhờ cuốn truyện, em hiểu Otoko hơn. Mặc dầu những đau khổ và thiệt
thòi em đã phải gánh chịu, em hiểu được cái tốt lành cái thuận lợi cho anh
khi gặp được cô ta.”
“Chẳng phải anh đã nói với em là anh lý tưởng hóa nhân vật sao?”
“Em biết điều đó. Trong thực tế, không có cô gái nào dễ yêu như nhân
vật của anh. Nhưng nếu anh viết thêm về em thì em sẽ sung sướng hơn. Dù
anh có tả em như một con đàn bà chỉ biết ghen tuông dữ dằn, em cũng sẽ
không giận.”
Khó khăn lắm, Oki mới nói nên lời:
“Anh chưa bao giờ thấy em như hôm nay.”
“Những điều trong tim em, thật ra có bao giờ anh biết.”
“Anh không viết về em nhiều là tại không muốn phơi bầy chuyện riêng
tư của vợ chồng mình cho công chúng.”
“Anh nói không đúng. Anh si mê cô Otoko của anh đến nỗi anh chỉ
muốn viết về cô ta. Có phải anh sợ viết về em sẽ làm cho cô bé bớt đẹp và