“Anh công nhận anh đã không viết nhiều về em...”
“Em biết em không thể so sánh được với người đàn bà lý tưởng.”
“Anh không muốn nói như vậy.”
“Hồi ấy em ghen đến mất khôn.”
“Dù sao thì Otoko đã bỏ đi. Và sự thật là anh với em sẽ sống với nhau
những năm dài trước mặt. Vả lại phần lớn tác phẩm là hư cấu của nghề văn,
và nhân vật không giống với Otoko ngoài đời. Chẳng hạn đoạn Otoko vào
nhà thương điên, anh viết mà nào có tư liệu gì...”
“Anh hư cấu được vì anh yêu quý người ta.”
Oki gắng thành thật:
“Anh thú nhận là anh đã không viết được tác phẩm nếu hồi ấy anh đã
không yêu cô ta... Em có giúp anh đánh máy không? Anh rất khốn khổ khi
nhờ em...”
“Em sẽ giúp anh. Dù sao thì máy chữ cũng chỉ là một công cụ. Em cũng
chỉ là một thứ công cụ khác.”
Nói vậy mà Fumiko cũng không sinh hoạt được như một cái máy. Nàng
đánh nhiều lỗi, và nhiều lần Oki nghe tiếng vợ xé giấy vứt vào sọt rác. Lúc
nàng ngưng tay, Oki có khi nghe nàng nghẹn ngào hay nôn ọe. Nhà chật
chội, bàn máy đặt góc phòng khách bốn chiếu rưỡi, sát kề phòng làm việc
sáu chiếu của Oki. Ông cảm thấy rõ ràng sự hiện diện của vợ, và ông không
còn có thể thoải mái ngồi trước bàn giấy làm việc.
Rồi Fumiko không bàn một lời về tác phẩm. Có lẽ nàng nghĩ đã nhận
làm một công cụ thì nàng không có ý kiến. Cuốn truyện ba trăm năm mươi
trang, ngay cả một đả tự viên lành nghề cũng phải nhiều ngày mới mong
đánh xong. Fumiko trở nên xanh xao, má nàng trũng xuống. Nhiều khi
nàng ôm lấy máy chữ, ngồi thẫn thờ nhìn vào hư không như bị ma làm.
Một hôm, trước buổi cơm chiều, nàng mửa ra mật vàng và ngất đi. Oki
chạy lại xoa bóp cho vợ.