Otoko nhắc lại câu trả lời lúc nãy:
“Nếu vẽ được, cô vẽ cho em liền.”
Keiko ráo riết:
“Cô không thương em nữa, hay là cô ngại em? Đàn ông sẽ sung sướng
mà vẽ em, nhất là vẽ khỏa thân.”
Otoko vẫn trầm tĩnh:
“Nếu em muốn như vậy, cô sẽ thử.”
“Cô mà vẽ thì em mừng lắm.”
“Nhưng nếu em muốn cô vẽ em khỏa thân thì không được đâu. Đàn bà
vẽ khỏa thân đàn bà thường khó coi. Ít nhất là với kiểu vẽ truyền thống của
cô.”
Keiko úp mở:
“Nếu vậy em sẽ tự vẽ, và em sẽ vẽ luôn cô vào trong tranh.”
Otoko vặn lại:
“Em vẽ tranh kiểu gì vậy?”
Keiko cười bí mật:
“Cô đừng lo. Tranh em trừu tượng. Ai có thấy cũng không hiểu gì đâu.”
“Cô không lo điều ấy,” Otoko nhắp chút trà nóng, khẽ nói.
Trà mới pha là trà đầu mùa, quà biếu của một đồn điền vùng Uji nơi
nàng đã đến vẽ nhiều lần. Otoko không vẽ mấy cô hái trà mà chú ý đến
cảnh gió gợn sóng trong đám lá chè xanh. Otoko đã trở lại nhiều lần để
phác họa cảnh này trong những ánh sáng khác nhau. Keiko luôn đi theo cô
giáo. Có hôm Keiko đã hỏi nàng, “Cô vẽ tranh trừu tượng phải không cô?”
Và nàng trả lời, “Em mới là hay vẽ trừu tượng. Tuy nhiên cô kể ra hơi bạo,
đi dùng toàn một màu lục. Nhưng cô muốn thử hài hòa màu nhạt của lá non