“Em hiểu cô. Nhưng em không hiểu tại sao em thù hận. Vì ghen tuông
hay vì tự ái đàn bà cô nhỉ?”
Otoko nắm ngón tay cô gái. Hạ thấp giọng, nàng nói:
“Em muốn nói chuyện ghen?”
“Thâm sâu trong lòng cô, cô vẫn yêu ông ta. Còn ông ta, ông cũng giấu
cô sâu kín trong tim ông. Em đã thấy rõ ràng ngay từ hôm Tết.”
Otoko yên lặng.
“Em nghĩ khi đàn bà chúng mình thù ghét, thì cái thù ghét ấy cũng có thể
là một dạng thức của cái yêu.”
“Keiko, sao em có thể nói những điều như vậy, tại một chỗ như chỗ này.”
Keiko đổi đề tài:
“Em nghĩ vườn đá tượng trưng những cảm nghĩ rất mạnh của người tạo
ra nó. Nhưng em vẫn không hình dung trong tâm họ có cái gì.”
Keiko lại hỏi:
“Phải nhiều thế kỷ qua rồi, đá mới lên nước như vậy, nhưng khi mới hình
thành thì cái vườn đá trông nó như thế nào cô nhỉ?”
“Cô nghĩ bây giờ nếu được thấy vườn đá khi mới bày xong chắc em sẽ
thất vọng.”
“Nếu em vẽ, em sẽ dùng bất cứ màu nào và hình thể nào mà em thích, và
em sẽ gắng vẽ vườn đá như khi mới dựng.”
“Có thể như vậy, em sẽ vẽ nổi đấy.”
“Cô Otoko, cái vườn đá này sẽ tồn tại rất lâu, lâu hơn cô và em rất
nhiều.”
“Tất nhiên.”
Otoko rùng mình. Nàng nói tiếp: