“Có thật là Teika lấy nước giếng ấy mài mực không anh?”
“Teika là một thiên tài, vì vậy mà có nhiều huyền thoại về ông. Ông sống
vào thời trung cổ, là một nhà thơ và cũng là một nhà khoa bảng.”
“Lăng ông ấy cũng quanh đây phải không?”
“Không. Lăng ông ở Shokokuji. Nhưng trong am Ẩn Cư có một tháp con
bằng đá mà người ta nghi là đã được dựng lên để đánh dấu chỗ ông hỏa
táng.”
Keiko không hỏi gì thêm. Cô gái có vẻ không biết gì về Fujiwara Teika.
Xe taxi chạy ngang hồ Hirosawa, thấy hình những đồi thông phản chiếu
trên mặt nước dọc bờ bên kia, Taichiro chạnh nhớ cả ngàn năm lịch sử và
văn học liên quan đến vùng Saga này. Đằng sau triền đồi Ogura thoai thoải,
anh thấy núi Arashi hùng vĩ. Với Keiko bên anh, quá khứ lại càng như sống
lại. Quả thật anh đã tới cố đô. Phải chăng khung cảnh nên thơ làm cho cô
gái mềm dịu đi. Anh ngắm Keiko. Cô gái hỏi:
“Sao anh nhìn em sừng sững như vậy?”
Cô đưa tay ra che mắt anh. Anh cũng lấy tay bịt mắt cô gái.
Anh nói:
“Thật là bất ngờ được sống cùng em trong cảnh này... Anh không còn
biết anh là ai.”
“Em cũng vậy.”
Keiko vừa nói vừa bấm vào ngón tay mình. Cô nói tiếp:
“Và em cũng không còn biết ai đang ở bên em nữa.”
Bóng nắng đổ xuống con lộ từ cổng dẫn đến chánh điện. Hai bên lối đi,
tùng đỏ mọc xen lẫn với phong. Yên lặng bao trùm đến từng chiếc lá. Bóng
cây theo nhịp bước, khi ẩn khi hiện trên mặt, trên áo Keiko. Thỉnh thoảng
có cành phong thấp khẽ chạm vào mái tóc cô gái.