Cuối con lộ là mấy bực đá dẫn lên bức tường đất có lợp mái. Hai người
nghe tiếng nước róc rách đâu đây. Leo nốt những bực cuối, họ rẽ trái theo
bức tường tới gần chiếc cổng nhỏ, thấy một dòng suối từ khe đá chẩy ra.
Taichiro dừng bước bên cô gái:
“Một ngôi đền nổi tiếng thế này mà khách vãn cảnh quá ít. Cảnh hôm
nay vắng vẻ như bỏ hoang.”
Bên ngọn đồi Ogura, chánh điện lợp mái đồng đứng trang nghiêm và
trầm tĩnh.
Taichiro lại nói:
“Em để ý cây sồi già rỗng ruột này. Cây được coi như nổi tiếng nhất
trong cả vùng. Từ gốc đến ngọn là những cành cong queo, u bướu vì năm
tháng. Nhưng toàn thể cây phủ kín chồi non, đầy lá xanh căng nhựa sống...
“Anh vẫn thích cây. Đã bao nhiêu năm mà bao giờ thấy cây, anh cũng
thú vị.”
Taichiro chỉ nói về cây mà không chú ý đến ngôi đền. Ngang qua đền
Thánh Nữ, anh nhìn lên những bực đá cao và hỏi cô gái:
“Em mặc kimono có leo nổi không?”
Keiko mỉm cười:
“Chắc khó. Đưa tay cho em vịn. Mà nếu không được, anh phải bế em.”
“Chúng mình sẽ đi chậm.”
“Lăng trên ấy phải không?”
“Đúng. Lăng Sanetaka ở ngay trên đỉnh các bực đá.”
“Anh tới Kyoto chủ đích để xem lăng phải không? Đâu có phải vì em.”
“Anh thú thật là đúng, nhưng...” Taichiro nắm lấy bàn tay cô gái. Nhưng
anh đổi ý, buông cô ra.
“Anh lên một mình. Em đứng đây đợi anh.”