- Tôi muốn được từ đấy ngắm Kyoto về chiều, xem cảnh mặt trời lặn
trên Tây Sơn.
- Thôi được, ta đi nào.
- Đi bộ, bằng lòng chứ?
Đường không phải là gần. Tránh các dãy phố ồn ào có xe điện chạy, họ
đi một vòng khá xa theo con đường dẫn đến chùa Nandgendgi, vòng đằng
sau chùa Chionin rồi qua đầu bên kia công viên Maruyama, men theo một
lối mòn hẹp tiến lại gần chùa Kiyomidzu. Mọi vật xung quanh đã mờ mờ
chìm trong màn sương chiều.
Trong sân - vừa là bậc thềm rộng, để tổ chức các buổi công diễn của nhà
chùa, - không có ai ngoài một đám các nữ sinh viên. Khuôn mặt của họ
trắng lên mờ ảo trong thời khắc hoàng hôn đến gần.
Chieko thích tới đây vào giờ này. Sau lưng họ, trong ngôi chùa chính,
những ngọn đèn lồng đã phát sáng. Chieko không dừng lại mà cắt ngang
bục thềm rộng và qua cửa chùa Amida, lại gần phật điện.
Ở đây trên chỗ cao nhất cũng lại có một khoảnh sân riêng mà ngay sau
đó là vách dốc đứng. Bản thân khoảnh sân cũng như mái che bên trên lớp
vỏ cây bách dường như bay trên vịnh dốc. Sân không lớn, song từ đây mở
ra một cảnh trí Kyoto và Tây Sơn đầy ấn tượng.
Dưới kia, thành phố đã lên đèn, nhưng trời còn khá sáng.
Chieko đến gần lan can và hướng mắt về đằng tây. Tưởng chừng, nàng
đã quên bẵng Xinichi. Chàng trai lại gần, đứng cạnh nàng.
- Xinichi này, vậy mà tôi là đứa con bị bỏ rơi đấy, - bỗng dưng Chieko
thú nhận.
- Con bỏ rơi!
- Phải, người ta đã lén vứt bỏ tôi.