Xinichi sửng sốt đến nỗi thoạt tiên nghĩ, có lẽ chữ “con bỏ rơi” Chieko
dùng không phải theo nghĩa đen, mà chẳng qua nàng định gắng lý giải tâm
trạng mình thôi.
*
- Con bị bỏ rơi... Xinichi lẩm bẩm trong miệng. - Không lẽ đến chị còn
tự coi mình là con bỏ rơi? Nếu vậy thì tôi còn là con bỏ rơi gấp mấy...trong
thâm tâm ấy. Mà có lẽ, tất cả mọi người đều là những đứa con bị bỏ rơi cả:
khi người ta sinh ra là lúc thánh thần lặng lẽ vứt họ vào thế giới này.
Xinichi ngắm nét mặt Chieko nhìn nghiêng: phải chăng, chính là ánh
lung linh chiều tà và cái đêm mùa xuân đang đến gần đã gợi lên nơi cô gái
một nỗi buồn chóng qua? - Cũng có thể, công bằng hơn phải coi con người
không phải là những đứa con bị bỏ rơi, mà là con cái của thánh thần: các
thánh thần vứt họ xuống trái đất chúng ta để rồi lại cứu vớt... - Xinichi kết
luận ý kiến mình.
Chieko đăm đăm nhìn những ánh đèn chiều sáng rực của Kyoto, dường
như nàng tuyệt nhiên không nghe Xinichi nói. Thậm chí nàng cũng chẳng
quay về phía anh ta.
Xinichi cảm thấy Chieko có buồn rầu thật. Anh đã muốn trấn tĩnh lại để
chạm vào vai nàng, song nàng dịch ra tránh.
- Đừng khuấy động một kẻ bị bỏ rơi làm gì, - nàng lẩm bẩm.
- Tôi đã chả nói rằng những kẻ bị bỏ rơi là con của thánh thần sao? -
Xinichi cao giọng bác lại.
- Nói thế cao siêu quá tôi hiểu thế nào được. Tôi đâu phải con rơi của
thánh thần, những người bình thường - cha sinh mẹ đẻ - vứt bỏ tôi đấy chứ.
...
- Thật đấy! Người ta bỏ tôi ở lối vào cửa hiệu của chúng tôi.
- Không thể như thế được!