TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 977

- Thực thà mà nói, tôi không định thú nhận với anh đâu - ngẫu nhiên tôi

buột miệng thôi, nhưng đấy là sự thật!

...

- Ngắm Kyoto về chiều từ chỗ này, thế là bất giác, tôi chợt bán tín bán

nghi: có thực tôi sinh ra trong thành phố này không?

- Chị lạ lùng làm sao. Thế chị có biết mình đang nói gì không?

- Cớ gì tôi phải nói dối?

- Chả lẽ chị không phải là con gái độc nhất và hơn nữa, còn được yêu

quý hết mực, của một nhà doanh nghiệp sao? Của đáng tội, người con gái
một lại cứ bị những ý tưởng kỳ quặc ám ảnh...

- Quả là cha mẹ vẫn yêu quý tôi... cho dù tôi là đứa con bị bỏ rơi.

- Ai xác nhận được chuyện đó?

- Xác nhận ư? Chứng nhận là bờ rào ở lối vào nhà tôi. Các hàng rào nó

biết, - giọng Chieko nghe xúc động. - Có một lần - dạo ấy tôi đã học trung
học - mẹ tôi đã gọi lên và thú thực rằng bà không phải mẹ đẻ tôi, rằng bà đã
đánh cắp tôi từ lúc tôi còn ẵm ngửa. Có điều, cha mẹ hình như không ước
định với nhau trước nên ngay từ đầu đã kể ra những chỗ khác nhau ông bà
nhặt được tôi. Cha thì nói là dưới rặng anh đào ở Ghion, còn mẹ thì nói bên
bờ sông Kamogaoa. Vì lòng trắc ẩn ông bà không muốn thừa nhận là đã
nhặt tôi ở ngay cạnh cửa hiệu nhà mình...

- Thôi thì... Thế có biết tí gì về cha mẹ đẻ không?

- Cha mẹ đối với tôi nhân từ quá nên tôi cũng không nảy ra ý định tìm

kiếm cha mẹ đẻ nữa. Có lẽ, ông bà cũng đã từ lâu an nghỉ trong một đám
mồ nào đó không ai biết ở nghĩa trang Adaxino rồi. Nơi chỉ có những tấm
bia mộ cũ nát.

Ngọn Tây Sơn nhuốm ánh hoàng hôn dìu dịu, và cả nửa bầu trời bên trên

Kyoto kia dường như phủ trong màn sương màu hồng tía.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.