TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 1184

Hai

Eguchi không nghĩ mình sẽ trở lại “ngôi nhà người đẹp ngủ mê” lần thứ

hai. Ngay lần đầu tiên trải qua một đêm ở đó ông đã không cảm thấy có
hứng thú quay lại. Và sáng hôm sau khi ngủ dậy ra về ông thấy mình cũng
nghĩ thế.

Độ hai tuần sau thì một cú điện thoại gọi đến hỏi ông có thích đến ngôi

nhà đó ngay đêm nay không. Giọng nói có vẻ là của mụ đàn bà đã quá tuổi
bốn mươi nhưng trong máy ông nghe nó như một tiếng thì thầm lạnh lẽo
đến từ một nơi chốn nào bí ẩn và tịch mịch.

“Thưa ông, nếu ông đi ngay bây giờ thì khi nào tôi mới gặp ông?”

“Tôi đoán vào khoảng sau chín giờ một tí”.

“Như thế thì sớm quá. Cô gái chưa đến đây, mà ngay cả cô có mặt rồi thì

cô cũng chưa ngủ đâu”.

Ngạc nhiên quá đỗi, Eguchi không nói gì.

“Tôi sẽ thiếp cho cô ta ngủ trước mười một giờ. Tôi sẽ chờ ông lúc nào

cũng được nhưng phải sau giờ đó”.

Mụ đàn bà nói chậm rãi và điềm tĩnh nhưng Eguchi thấy tim mình đập

nhanh.

“Vậy thì mười một giờ” Ông nói, cổ họng khô.

Thực tình ông còn muốn nói thêm, nửa đùa, nửa thật, cô ta ngủ hay thức

thì nhằm nhò gì. Nhưng ông vẫn thích gặp mặt trước khi cô ngủ say. Nhưng
một cách nào đó cả câu chữ bị dính kẹt trong cổ họng, không phát ra được.
Ông đã đụng chạm đến cái điều lệ bí mật của ngôi nhà. Điều lệ thật lạ lùng,
có lẽ vì thế mà ta càng phải tuân theo một cách nghiêm chỉnh hơn. Vì nếu
nó bị vi phạm, dù chỉ một lần thôi, ngôi nhà sẽ trở thành một nhà chứa gái
tầm thường; rồi những đòi hỏi buồn bã và đáng thương của những ông già
gần đất xa trời, những mối cám dỗ tối tăm, tất cả sẽ biến mất, mãi mãi. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.