chạm như thể bộ ngực này là của mẹ ông trước khi bà mang ông trong
bụng. Ông rút tay về nhưng cái cảm giác đó đã đi xuyên người ông, từ ngực
lên vai.
Ông nghe tiếng cửa mở ở phòng bên cạnh.
“Ông thức dậy chưa?” Mụ đàn bà quán trọ hỏi. “Tôi đã sửa soạn bữa ăn
sáng cho ông rồi đấy”.
“Được rồi”. Eguchi nói nhanh. Anh sáng mặt trời len qua khe hở các ván
ô lấp lánh trên tấm màn nhung. Nhưng ánh nắng ban mai không lẫn với ánh
điện mềm dịu tỏa xuống từ trần nhà.
“Tôi dọn ra đây nhé?”
“Ừ”
Chống một tay ngồi dậy, Eguchi dùng tay kia vuốt nhẹ tóc cô gái.
Ông thừa hiểu là mụ đàn bà muốn khách ra về trước khi cô gái thức dậy
nhưng mụ không tỏ ra vội vã khi phục vụ bữa ăn sáng. Không biết cô gái bị
thiếp ngủ cho tới khi nào? Nhưng Eguchi tự nhủ không nên hỏi lộ liễu như
thế.
“Cô này xinh lắm”. ông nói một cách bình thản.
“Vâng. Và ông có được những giấc mơ dễ chịu chứ?”
“Cô ta đã mang đến cho tôi những giấc mơ rất hứng thú”.
“Gió và sóng đã dịu bớt sáng nay”. Mụ đàn bà đổi câu chuyện. “Trời
chắc có nắng hanh”.
Bây giờ đến lại đây lần thứ hai sau nửa tháng, Eguchi không thấy tò mò
như lần đầu nhưng lại thấy ngại ngùng, bất an; nhưng cùng lúc sự hứng tình
lại mạnh hơn. Và sự bồn chồn vì phải chờ đợi mãi đến mười một giờ đã
mang lại một niềm say đắm mơ hồ.
Vẫn là mụ đàn bà đó mở cổng cho ông. Bức tranh in lại vẫn treo ở hốc
nhà. Trà vẫn ngon. Ông cảm thấy bồn chồn hơn lần trước nhưng bề ngoài