vẫn giữ được phong thái trầm tĩnh của một lão khách từng trải.
“Ở đây ấm thật” Ông vừa nói, vừa nhìn quanh đến bức tranh vẽ làng
miền núi vàng trong lá mùa thu, “khiến tôi nghĩ lá phong vàng chưa kịp
chuyển sang màu đỏ thì đã úa tàn. Nhưng trời tối mịt, tôi thực ra không
nhìn được kỹ khu vườn của bà”.
Cái lối gợi chuyện kiểu này kể cũng lạ.
“Có lẽ thế” Mụ đàn bà nói, giọng hờ hững. “Trời trở lạnh rồi đấy. Tôi đã
để sẵn cái chăn điện, loại cho hai người đắp với hai cái công tắc. Và ông
tắt, mở tùy ý ở phần ông”.
“Tôi chưa bao giờ ngủ mà đắp chăn điện”.
“Nếu muốn thì ông có thể tắt điện phía ông nhưng tôi yêu cầu ông đừng
tắt phía cô gái”.
Ông già hiểu ngay: vì nàng nằm ngủ trần truồng.
“Coi bộ cũng hay dữ a, chỉ một cái chăn mà người đắp chung có thể
chọn riêng nhiệt độ hợp cho mình”.
“Đồ Mỹ mà. Nhưng mong ông đừng tỏ ra khó tính quá mà tắt điện phía
cô gái. Ông hiểu cho, dù bị lạnh đến mấy đi nữa cô ta cũng không thức giấc
đâu, tôi đoan thế”.
Ông không nói gì.
“Cô gái đêm nay nhiều kinh nghiệm hơn cô gái trước”.
“Sao?”
“Rất xinh đẹp nữa. Tôi biết là ông sẽ không làm gì sai trái nên tôi phải
chọn các cô gái đẹp; nếu không thì kỳ lắm”.
“Vậy không phải là cô gái hôm trước?”
“Thưa ông không. Nhưng tối nay có một cô khác lại không hay hơn
sao?”