“Nhưng tôi đâu thích lang chạ”.
“Lang chạ? Có gì đâu mà ông lại nói lang chạ?”
Eguchi cảm thấy mụ có vẻ cười cợt, chế giễu ông đằng sau lối ăn nói dễ
dàng, lưu loát. “Trong đám khách của tôi không ai làm chuyện lăng nhăng
cả. Họ đều tử tế, lịch sự, và tin cậy được”. Mụ nói không nhìn ông, đôi môi
mỏng dính. Eguchi thấy mình phát cáu trước vẻ châm chọc che giấu trong
lời nói, nhưng ông không biết nói sao cả. Mà nghĩ cho cùng, mụ chỉ là một
Tú Bà từng trải và lạnh lùng.
“Dù ông có nghĩ đây là một sự lang chạ nhưng cô ta ngủ say mà, và
chẳng biết mình đang ngủ với ai. Cô gái lần trước và cô gái đêm nay sẽ
không bao giờ biết gì về ông cả, thành ra nói đến lang chạ thì hơi...”
“Tôi hiểu. Đó không phải là một quan hệ giữa người với người”.
“Ông muốn nói gì thế?”
Cái quan hệ giữa một lão già không còn là đàn ông nữa với một cô gái
trẻ bị thiếp cho ngủ mê không phải là một “quan hệ con người”: nói ra dài
dòng điều này khi đã đặt chân vào đây có phải kỳ quặc lắm không? Eguchi
nghĩ ngợi.
“Chung chạ lăng nhăng một chút thì có gì sai trái đâu”. Giọng mụ nghe
trẻ ra một cách lạ lùng, mụ vừa nói, vừa cười như thể dỗ dành ông già
Eguchi. “Nếu ông “chịu” em trước thì lần tới tôi sẽ gọi em ấy đến cho ông.
Nhưng đêm nay tôi tin rằng ông sẽ vừa lòng với em này hơn”.
“Thật à? Khi bà nói cô này kinh nghiệm hơn cô trước, nghĩa là sao? Cô
nào cũng ngủ lăn quay hết mà”.
“Cái này thì...” Mụ đàn bà đứng lên, mở khóa phòng bên cạnh, đưa mắt
nhìn vào trong rồi đặt chiếc chìa khóa trước mặt ông già Eguchi. “Chúc ông
ngủ ngon”.
Eguchi đổ nước sôi vào bình rồi khoan thai nhâm nhi tách trà. Ông có ý
uống trà thật chậm nhưng tách trà lại run run trong tay ông. “Tay run không