TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 287

CÁNH RỪNG TRONG GƯƠNG

NHẬT CHIÊU dịch

O-kayo không hiểu tại sao một người có thể tự mình đi tàu, rồi từ nhà ga

ngoại ô về tận đây lại phải cần nắm tay dắt đi trên con đường trở ra nhà ga.
Nhưng, cho dù nàng không hiểu đi nữa thì chuyện đó cũng đã trở thành bổn
phận của nàng rồi. Lần đầu tiên khi Tamura tìm đến nhà, mẹ nàng đã bảo: -
O-kayo, đưa ông ấy ra ga đi con.

Khi đi ra khỏi nhà, Tamura chuyển cây gậy dài sang tay trái, rồi mò mẫm

tìm bàn tay của O-Kayo. Khi nhìn thấy bàn tay gã quờ quạng mơ hồ trên
ngực nàng, O-Kayo đỏ bừng mặt, chỉ còn cách chìa bàn tay của mình ra.

- Cám ơn. Em vẫn còn là một cô bé, - Tamura nói.

O-Kayo tưởng rằng nàng cần phải giúp gã bước lên tàu, nhưng khi đã lấy

vé xong và đã ấn một đồng tiền vào lòng bàn tay nàng, Tamura nhanh nhảu
đi qua cổng soát vé một mình. Gã lần bước theo con tàu, không ngừng lướt
bàn tay trên hàng cửa sổ, tiến về phía cửa lên xuống. Cử động của gã rất
thành thục. Dõi theo đó, O-Kayo cảm thấy yên lòng. Khi con tàu xuất phát,
nàng không thể không mỉm cười. Nàng thấy dường như có một năng lực kỳ
lạ nơi các dấu ngón tay của gã, như thể đó chính là đôi mắt gã vậy.

Còn nhớ một chuyện. Bên cửa sổ thắp sáng nắng chiều, chị nàng là O-

Toyo đang ngồi chỉnh lại phấn son.

- Anh có thấy bóng gì trong gương? - Nàng hỏi Tamura. Ngay cả O-

Kayo cũng thấu rõ ác ý của chị mình. Chẳng phải là chính O-Toyo, đang
điểm phấn to son lại, ánh hình trong gương đó sao?

Nhưng nỗi hiểm ác của O-Toyo chẳng qua là cô tự say mê bóng mình.

“Một người đàn bà đẹp như thế này mà lại quá tốt với anh kia đấy”, giọng
cô đầy ẩn ý bao vây Tamura.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.