TUYỂN TẬP TÁC PHẨM YASUNARI KAWABATA - Trang 338

CHƯƠNG V: GIẤC MƠ VỀ ĐẢO VẮNG

1

“Ta đã già rồi, mà vẫn chưa trèo lên đỉnh Phú Sĩ”. Singo lẩm bẩm một

mình trong phòng làm việc. Những lời ấy nảy ra trong đầu óc ông hoàn
toàn ngẫu nhiên nhưng đầy ấn tượng, khiến ông phải nói ra miệng. Có lẽ
nguyên do là vì đêm qua ông thấy vịnh Matsusima.

Kể cũng lạ là Singo đã nằm mơ thấy Matsusima, vì chưa bao giờ ông tới

đó cả. Ông chỉ còn nhớ từng đoạn của giấc mơ, riêng màu xanh của biển và
những rặng thông trên những hòn đảo ở đó thì đã in sâu vào ký ức ông,
khiến ông hoàn toàn tin chắc rằng mình đã nằm mơ tư Matsusima.

Ông đã ôm trong tay một người đàn bà. Họ lẩn trốn những người cùng đi

dưới bóng một cây thông. Người đàn bà còn rất trẻ, gần như một cô gái
vậy. Riêng bản thân khi đó ông không xác định được là mình bao nhiêu
tuổi. Có lẽ là vẫn còn trẻ, vì ông còn cùng cô gái chạy nhảy nhanh nhẹn
giữa những cây thông. Ông đã ôm cô gái theo cách của một người trẻ tuổi.
Ở cái tuổi sáu mươi hai mà lại mơ thấy mình đang tuổi hai mươi - chính đó
là điều lạ nhất của giấc mơ.

Chiếc xuồng máy chở hai người đến đảo chạy xa dần. Một người đàn bà

nào đó trên xuồng cứ vẫy họ mãi bằng một chiếc khăn tay trắng. Chỉ có
Singo cùng cô gái trẻ còn lại trên hòn đảo nhỏ, nhưng họ không hề thấy sợ.

Ông đã thức giấc với hình ảnh chiếc khăn tay trắng vẫy vẫy trên mặt biển

xanh rờn. Nhân dạng của cô gái cùng cảm giác về sự va chạm đã phai mờ.
Trong ký ức Singo chỉ còn lại phong cảnh đầy màu sắc của hòn đảo vắng.
Ông cũng không hiểu vì sao mình lại tin chắc vùng đó là vịnh Matsusima.

Sáng hôm sau Singo định hỏi vợ con xem những giấc mơ đầy màu sắc có

phải là triệu chứng suy nhược thần kinh hay không, nhưng rồi lại thôi, ông
thấy khó chịu vì đã mơ ôm đàn bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.