Anh lấy quần áo và đi sang phòng tắm bên cạnh dành cho phụ nữ, còn cô
theo anh như họ là hai vợ chồng. Shimamura thả người vào bồn nước ấm,
không hề nhìn về phía cô. Anh cảm thấy muốn cười vang lên khi nghĩ rằng
cô đang ở đây với anh. Nhanh nhẹn, anh đưa đầu vào dưới yuguchi
súc miệng òng ọc.
Sau đó họ lại về phòng trọ. Cô hơi nhấc đầu lên khỏi gối, rồi đưa ngón
tay út lên tai sửa lại một món tóc vừa bị xổ ra.
- Em rất buồn, - cô nói. Rồi không nói gì thêm nữa. Trong một lúc,
Shimamura tưởng hai mắt cô hé mở, nhưng rồi anh hiểu rằng hàng mi dày
đã tạo cho anh ảo giác đó.
Bồn chồn, căng thẳng, suốt đêm cô không chợp mắt được chút nào.
Shimamura thức giấc có lẽ vì một tiếng sột soạt nhẹ. Anh mở mắt thì ta
cô đang thắt đai lưng.
- Em xin lỗi. Em không định đánh thức anh, - cô nói. - Trời còn tối. Anh
nhìn xem: anh có trông thấy em được không?
Cô tắt đèn.
- Anh không trông thấy em, đúng không? Đúng không nào?
- Ừ, vẫn còn đang đêm mà.
- Không phải. Anh nhìn kĩ hơn một chút xem. Nào? Có nhìn thấy em
không? Còn bây giờ? - Cô nói và mở toang cửa sổ. - thấy em rồi chứ? Thôi,
em về đây.
Shimamura cảm từ cái lạnh của buổi sáng, anh lại ngạc nhiên từ sao lạnh
đến thế, anh khẽ nhấc đầu lên khỏi gối. Bầu trời hãy còn sắc màu ban đêm,
nhưng trên các ngọn núi đằng kia đã là buổi sáng.
- Mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Nông dân không bận rộn lắm vào mùa này. Cho
nên không ai ra khỏi nhà lúc sáng sớm. Có chăng chỉ có ai đó đi chơi núi…
Anh nghĩ sao?