- Tha thứ hay không tha thứ thì phỏng có ích gì nào? - Lần này, Xighe
bật cười thành thật. - Chắc con có cảm giác ta tự mâu thuẫn với mình phải
không?
- Chính con cũng không hiểu là con đã nói ngoa.
- Con người ta - cả đàn bà cũng thế thôi - trong chừng mực cho phép
không đáng phải thay đổi ý kiến đã một lần bày tỏ.
- Kìa mẹ!
- Con chưa nói gì với cha à?
- Chưa, về chuyện ấy con chưa hề...
- Ra thế ư? Đáng lẽ nên nới mới phải! Ông ấy, cũng như mọi người đàn
ông khác thôi, hay nổi nóng, song trong thâm tâm hẳn cũng hởi lòng hởi dạ
trước sự bộc bạch của con. - Xighe áp chặt tay vào trán. - Trước lúc con về
ta đã ngồi mãi ở bàn cha mà nghĩ đến ông ấy.
- Mẹ ạ, mẹ sáng suốt quá, nhìn thấy trước cả.
- Con nhầm.
Hai mẹ con yên lặng một lúc. Không chịu đựng nổi, Chieko phá tan bầu
yên lặng trước.
- Con ra chợ Nhixiki mua thức gì ăn tối nhé.
- Con cứ đi đi.
Chieko qua cửa hàng rồi xuống dama (
). Ngày trước, gian phòng hẹp
này cắt ngang toàn bộ nhà và kết thúc ở bếp, ở đó nằm giữa cửa hàng và
vách hậu là cái hỏa lò “nhọ” - kudo. Ngày nay, lẽ dĩ nhiên người ta không
nấu ăn bằng hỏa lò nữa. Để làm việc ấy đã có cái bếp ga đặt phía sau hỏa
lò, dưới lát sàn ván. Chứ trước kia, nền đất xung quanh hỏa lò chỉ quét vôi,
nên việc nấu ăn khi phải đúng chỗ gió lùa trên cái nền như vậy là cả một tội
vạ trong những mùa đông Kyoto lạnh lẽo.