Thời gian , nó trút bóng tối đen ngòm hơn lên mọi bóng tối ,
Lên đại dương tăm tối ném niềm lãng quên tăm tối .
Chẳng bao lâu trước mắt mọi người bóng các anh biến mất .
Kẻ này chẳng có cái thuyền , và kẻ kia cái cày của họ ư ?
Duy chỉ còn , trong những đêm giông bão tung hoành ,
Những người vợ goá với vầng trán bạc , mỏi mòn đợi các anh ,
Còn nhắc đến các anh khi khơi đám tro
Nơi bếp lửa của họ và nơi trái tim họ .
Và khi cuối cùng nấm mồ khép mí mắt họ lại ,
Chẳng gì biết tên các anh nữa , không cả phiến đá tầm thường .
Trong nghĩa trang hẹp nơi tiếng vang đáp lại chúng ta ,
Không cả một cây liễu xanh trút lá về mùa thu ,
Không cả bài ca một mạc và đơn điệu
Một người hành khất ca ở góc một chiếc cầu cổ !
Họ ở đâu các thuỷ thủ chìm trong những đêm tối đen ?
Hỡi những làn sóng , các ngươi biết bao chuyện sầu thảm !
Những làn sóng sâu thẳm mà các bà mẹ quỳ gối khiếp đảm !
Các ngươi kể với nhau những chuyện ấy khi nước triều lên ,
Mà vì thế mà các ngươi có giọng tuyệt vọng
Khi các ngươi kéo đến với chúng ta lúc chiều tối .
.
Phùng Văn Tửu dịch