TUYỂN TẬP TRUYỆN CỔ TÍCH THẾ GIỚI - Trang 283

51.

NÀNG BẠCH TUYẾT

Giữa mùa đông tháng giá, tuyết rơi xuống trắng như bông.
Một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ khung gỗ mun, bà mải nhìn

tuyết nên kim đâm phải tay, ba giọt máu rơi xuống tuyết. Thấy máu đỏ pha
lẫn tuyết trắng thành một màu tuyệt đẹp, bà nghĩ bụng: "Ước gì ta đẻ được
một đứa con trắng như tuyết, môi đỏ như máu và tóc đen như gỗ khung cửa
này". Sau đó ít lâu, bà đẻ một cô gái trắng như tuyết, đỏ như máu và tóc đen
như mun; vì vậy bà đặt tên con là Bạch Tuyết vừa ra đời thì mẹ chết ngay.

Một năm sau, vua lấy vợ khác. Bà này đẹp lắm nhưng kiêu căng tự phụ,

không muốn ai đẹp bằng mình. Bà có một c gương thần, khi soi, bà hỏi:

- Gương kia ngự ở trên tường, Nước ta ai đẹp được dường như ta?
Thì gương đáp:
- Tâu hoàng hậu, hoàng hậu đẹp nhất nước ạ.
Biết gương nói thật, bà rất sung sướng. Nhưng Bạch Tuyết càng lớn

càng đẹp. Năm lên bảy, cô đẹp như tiên sa, đẹp hơn cả hoàng hậu.

Một hôm hoàng hậu lại hỏi gương:
- Gương kia ngự ở trên tường, Nước ta ai đẹp được dường như ta?
Thì gương đáp:

- Xa kia bà đẹp nhất trần,

Ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn.
Hoàng hậu nghe nói giật mình, ghen tức tái mặt đi.
Từ đó mỗi khi thấy Bạch Tuyết, hoàng hậu lại tức điên lên. Ngày một

thêm kiêu ngạo và đố kỵ, bà lúc nào cũng bứt rứt. Bà cho gọi một người đi
săn đến bảo:

- Ngươi hãy đem con bé này vào rừng cho khuất mắt ta. Giết chết nó đi,

mang tim gan nó về đây làm bằng.

Người đi săn vâng lệnh, đem cô bé đi. Khi bác lấy dao ra để chọc tiết thì

cô bé vô tội van khóc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.