Chuyện này kể ra nghe có vẻ như chuyện bịa, các
cháu ạ. Nhưng quả là có thật, vì truyện do ông tôi kể
lại, mà kể một cách thích thú lắm. Ông tôi thường
bảo:
- Các cháu ạ, truyện này tất là có thật, nếu không có thì làm sao kể lại
được!
Đầu đuôi câu chuyện thế nà
Một buổi sáng chủ nhật mùa thu, lúa mạch đen đáng độ đâm bông. Mặt
trời đã lên cao. Ngọn gió ấm áp thổi lướt trên các thân rạ. Chim sơn ca hót
trên không. Ong vo vo ngoài đồng lúa. Thiên hạ ăn mặc quần áo đẹp đẽ đi
lễ nhà thờ, mọi người đều vui vẻ, kể cả chú Nhím nhà ta.
Chú Nhím đứng trước cửa nhà, hai tay buông thõng, ngó ngang ngó dọc
trong gió sớm, khẽ hát lên một bài, - nghêu ngao như họ hàng nhà Nhím
thường hát vào buổi sáng chủ nhật. Đang nghêu ngao hát thì chú chợt nảy
ra ý là trong khi đợi vợ rửa ráy mặc quần áo cho con cái, hãy tạt ra đồng
dạo chơi xem củ cải mọc ra sao. Chả là củ cải mọc ngay cạnh nhà mà, chú
và cả nhà thường ăn nên coi là của riêng của nhà mình.
Nghĩ là làm liền.
Nhím đóng cửa lại rồi ra đồng. Chưa đi khỏi nhà bao xa, vừa định vòng
qua bụi tường vi ngay trước đồng để băng sang ruộng củ cải, thì Nhím gặp
ngay thỏ cũng đi việc ấy, nghĩa là cũng muốn xem cải bắp của mình ra sao.
Nhím thấy thỏ thân mật chào. Nhưng thỏ vốn ỷ mình là bậc thượng lưu,
tính kiêu kỳ, không đáp lễ Nhím, mà còn lên mặt khinh khỉnh nói:
- Thế nào! Trời còn sớm quá chạy ra đồng làm gì thế, chú mày?
Nhím đáp:
- Tôi đi dạo chơi một tí!