TUYỂN TẬP TRUYỆN CỔ TÍCH THẾ GIỚI - Trang 172

Đúng ngày hôm đó, hoàng hậu mất chiếc nhẫn đẹp nhất và nghi cho

người hầu tin cẩn ấy ăn cắp vì anh ta vẫn được đi lại tự do trong cung. Vua
truyền gọi anh đến, mắng anh thậm tệ, hẹn cho đến sáng hôm sau nếu
không tìm ra được kẻ gian thì sẽ bị coi là thủ phạm và đem xử tội. Anh kêu
oan cũng vô ích, và bị đuổi ra ngoài một cách tàn nhẫn. Anh lo sợ, xuống
sân để nghĩ xem có cách nào thoát không.

Ở đây có đàn vịt đang chụm nhau ngồi bên dòng nước vừa rỉa lông vừa

chuyện trò bù khú. Anh người hầu đứng nghe. Vịt kể lể với nhau sáng nay
lạch bạch đi đâu, tìm được một gì ngon. Một con cáu kỉnh nói:

- Bụng tao anh ách khó chịu quá. Trong lúc vội vã, tao nuốt phải cái

nhẫn rơi ở dưới cửa sổ hoàng hậu.

Anh người hầu liền tóm ngay cổ con vịt ấy mang vào bếp bảo nhà bếp:
- Bác thịt con này đi nhé, nuôi béo lắm rồi đây!
Nhà bếp nhận lời, nhắc vịt lên xem đã nặng chưa rồi nói:
- Chú mày tọng cho đầy, đợi ngày được quay cũng đã lâu rồi đấy!

Bác ta chặt cổ, mổ vịt. Anh người hầu tìm thấy

chiếc nhẫn của hoàng hậu trong mề vịt nên việc minh
oan cũng dễ dàng. Nhà vua muốn đền bù cho anh, hỏi
anh muốn gì và hứa phong cho anh chức tước cao
nhất triều đình.

Anh ta không nhận mặc dù còn trẻ và đẹp trai. Anh chán ngán không

thiết ở lại nữa. Anh chỉ xin một con ngựa và ít tiền ăn đường đi chu du thiên
hạ.

Một hôm, anh đi qua một cái ao thấy có ba con cá bị mắc vào đám sậy,

đang thoi thóp. Người ta nói là cá thì câm, vậy mà anh lại nghe thấy chúng
than vãn vì bị chết một cách bi thảm như thế. Anh vốn nhân từ, nên xuống
ngựa gỡ cá thả xuống nước. Cá vui mừng quẫy, thò đầu lên kêu:

- Cám ơn ân nhân đã cứu chúng tôi, thế nào chúng tôi cũng xin trả ơn

này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.