TUYỂN TẬP TRUYỆN MA VÀ TRUYỆN NGẮN NGUYỄN NGỌC NGẠN - Trang 299

- Lâu lắm tôi cũng chả gặp! Thế dạo này ông ký không ghé đây sao?

Chủ nhà thở dài va đáp:

- Vâng! Đi đâu mất biệt hơn nữa năm nay. Vì thế em mới phải phiền đến

quan anh, vì biết quan anh là chỗ tri kỷ với ông ký. Năm ngoái, ông ký đến
đây chơi với quan anh một bận dạo đầu năm, chắc quan anh còn nhớ? Sau
ấy, ông ký đến đây một mình hai lần nữa. Rồi làtrốn biệt, chả thấy tăm hơi
gì nữa!

Ông Luân gật gù thông cảm. Thông lệ ở nhà hát là khách đến phải nộp

tiền trước rồi đào mới hát. Giá cả thì mỗi nhà hát mỗi khác. Chỉ có những
khách quen mới không bị áp dụng những thủ tục này, nghĩa là hát xong mới
moi tiền ra trả. Nhiều ông lợi dụng chỗ quen biết để thiếu nợ rồi có khi trốn
đi luôn vì trả nợ không nổi. Nhưng đó là nói chuyện người khác chứ trường
hợp ông ký thì chắc không phải như vậy, bởi Vương Luân biết bạn ông
không nghèo đến nỗi phải bỏ trốn. Bạn ông vắng mặt vì một lý do khác mà
ông không thể nói ra. Ông hỏi dò xét:

Thế ông ký có hẹn hò gì với chị không?

Người đàn bà cười buồn đáp:

- Quan anh hiểu lầm chúng em rồi! Có hứa hẹn gì đâu! Hay nói đúng ra

là có gì đâu mà hứa hẹn! Nói gần nói xa chẳng qua nói thật, ông ký nợ nhà
hát chúng em hai chầu, hơn nữa năm nay không giả, cũng chẳng có nhời
nào với chúng em! Cái Tuyết nó ngóng mỏi cổ từng ngày mà ông ký chả
đến. Ông ấy còn nợ nó nhiều lắm, mà bố mẹ nó thì đang cần tiền chạy
thuốc...

Chủ nhà ngưng lại một chút nhìn ông Vương Luân và Minh dò phản

ứng. Vương Luân buột miệng nói:

- Thế mà tôi cứ tưởng... Hóa ra ông ấy thiếu nợ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.