các em ở nhà , mặc dù mới xa Hải Ninh có mấy tiếng đồng hồ . Hai năm
nay , từ ngày dấn thân hoạt động , cô đã sống thường trực trong nỗi lo âu
phập phòng . Nhưng chuyến đi hôm nay mới thật sự đặt chân lên lộ trình
sinh tử , chẳng biết trong tương lai rồi sẽ ra sao . Chỉ có điều là trái tim cô
đang tràn đầy nhiệt huyết , vì cô hãnh diện mình theo đuổi một lý tưởng mà
cô cho là hết sức chính đáng .
Tối hôm ấy , Hậu ngủ lại hiệu thuốc lào Vĩnh Bảo . Ông Quảng nhường
cho Hậu chiếc giường có căng mùng và trải chiếu hoa . Còn ông thì nằm
trên cái ghế mây kê sát cửa ra vào . Ông không nói chuyện nhịều với Hậu
bởi nhiệm vụ của ông chỉ là giao liên , đại diện tỉnh bộ đưa người lên thành
bộ ở Hà nội mà thôi .
Sáng hôm sau , Hậu thức giấc lúc ông Quảng đã sắp mở cửa tiệm . Vì
đêm qua thao thức nhớ nhà , nên Hậu ngủ trễ , chắc phải quá nữa khuya
mới thiếp đi . Cô ngồi dậy , vén mùng , gấp chăn và ngượng ngùng nhìn
ông Quảng mỉm cười . Ông bảo :
- Cô ra sau xúc miệng rửa mặt đi , rồi vào đây ta nói chuyện .
Hậu làm theo lời ông dặn . Lúc quay vào thì ông Quảng đã mua sẳn đĩa
xôi gấc và một khoanh giò đặt trên bàn cho Hậu . Ăn sáng thế này thì sang
quá , quanh năm Hậu chả được động tới . Ông Quảng mời Hậu rồi nói :
- Lẽ ra , hôm nay có người đi cùng chị xuống Hà Nội . Nhưng vào phút
chót , đồng chí ấy lại không đi được . Chị đành đi mình vậy !
Hậu véo miếng xôi , hốt hoảng nói :
- Chết ! Tôi biết đàng nào mà mò !
Quảng cười trấn an :