Tinh mơ sáng hôm sau, tôi về tới cổng nhà. Trên mái ngói, mấy cọng
tranh khô phất phơ trước gió. Đủ rõ nhà không đổi chủ không được. Những
gia đình khác có lẽ đã dọn đi rồi cho nên cảnh tượng càng hiu quạnh. Tôi
vừa bước vào gian nhà chúng tôi ở thì mẹ tôi đã chạy ra đón. Hoằng, đứa
cháu mới lên tám tuổi, cũng chạy theo sau.
Mẹ tôi rất mừng rỡ, nhưng nét mặt vẫn ẩn một nỗi buồn thầm kín. Mẹ
tôi bảo tôi ngồi xuống, nghỉ ngơi, uống trà, không đả động gì đến chuyện
dọn nhà cả. Cháu Hoằng chưa gặp tôi bao giờ chỉ dám đứng đằng xa nhìn
tôi chòng chọc.
Nhưng rồi chúng tôi cũng bàn đến chuyện dọn nhà. Tôi nói nhà trên
kia đã thuê xong, cũng đã sắm được ít đồ đạc, giờ hãy đem các thứ đồ gỗ ở
nhà này bán đi hết lấy tiền mua thêm sau. Mẹ tôi cho cũng phải và bảo
hành lý đã thu xếp gọn gàng đâu vào đấy cả rồi, đồ gỗ không tiện chuyên
chở nhưng tiền chưa thu vén được đủ.
Mẹ tôi nói:
- Con hãy nghỉ ngơi vài hôm, đi thăm các nhà bà con một chút rồi mẹ
con mình lên đường.
- Vâng.
- Có anh Nhuận Thổ lần nào đến chơi cũng nhắc nhở đến con và rất
mong có ngày được gặp con. Mẹ đã nhắn tin cho anh ấy biết chừng ngày
nào con về. Có lẽ anh ấy cũng sắp đến thôi.
Lúc bấy giờ trong ký ức tôi bỗng hiện ra một cảnh tượng thần tiên, kỳ
dị: Một vừng trăng tròn vàng thắm treo lửng lơ trên nền trời xanh đậm,
dưới là một bãi cát bên bờ biển, trồng toàn dưa hấu, bát ngát một màu xanh
rờn. Giữa ruộng dưa, một đứa bé trạc mười một, mười hai tuổi, cổ đeo vòng
bạc, tay lăm lăm cầm chiếc đinh ba, đang cố sức đâm theo một con "tra"
(1). Con vật bỗng quay lại, luồn qua háng đứa bé, chạy mất.