- Tớ bị bắt vì ông nội tớ còn thiếu cụ Cử một món nợ cũ. (1)
-----
(1) Bọn địa chủ lợi dụng cách mạng để mưu lợi riêng, đòi nợ cũ của
chúng.
Còn lão kia thì chả biết vì sao mà bị bắt cả. Họ hỏi AQ... AQ nhanh
nhẹn trả lời:
- Tớ à! Tớ định làm giặc!
Chiều hôm ấy, người ta lại dắt AQ đến một công đường to. Một lão
già đầu trọc ngồi trên cao. AQ nghĩ bụng: lão già này chắc là một lão sư cụ
hẳn... Nhưng nhìn thấy một toán lính đứng sắp hàng ở dưới và mười mấy
người nữa ở hai bên, đều bận áo dài, người thì cũng đầu trọc như lão già,
người thì đuôi sam dài đến một thước xõa xuống như lão Tây giả, người
nào người nấy, mặt bự cả thịt, hầm hầm nhìn AQ, AQ biết ngay rằng: lão
trọc này chẳng phải là tay vừa. Thế là mấy khớp gối của y tự nhiên như rã
hẳn ra, và y quỳ sụp xuống. Bọn áo dài nạt nộ om sòm:
- Đứng mà nói! Không phải quỳ!
AQ xem chừng cũng hiểu họ nói gì, nhưng không tài nào đứng dậy
được. Cái thân xác mà hiện giờ phút này không tự chủ được nữa chỉ cứ ngã
sụp xuống. Thế là y đành cứ thế mà quỳ. (2)
-----
- Quen cái thói nô lệ!
Bọn áo dài mắng, khinh bỉ, nhưng rồi cũng không bảo y đứng dậy nữa.
Lão già đầu trọc nhìn thẳng vào mặt AQ nói rất thong thả rõ ràng: