cứ nên ăn, vì xưa nay vẫn thế, có kẻ thì cho không nên ăn, nhưng vẫn cứ
muốn ăn, lại sợ người khác nói toạc ra, nên khi nghe mình nói, họ giận lắm,
tuy họ vẫn mỉm miệng cười nhạt.
Lúc đó, ông anh mình bỗng trở nên hung dữ quát to:
- Đi đi! Người điên chứ có gì mà xem!
Lúc đó, mình lại hiểu ngay mánh khóe của họ. Không những họ không
chịu thay đổi, mà họ đã sắp đặt sẵn để vu cho mình là điên! Sau này, ăn thịt
mình không những họ sẽ được thái bình vô sự, mà có lẽ có người còn cám
ơn họ là đằng khác. Người tá điền nói người bị đưa ra ăn thịt là một người
ác. Cũng là mánh khóe ấy. Cũng là giọng lưỡi ấy!
Lão Năm Trần bước vào, mặt cũng hầm hầm. Làm sao bịt được miệng
mình! Mình cứ nhất định nói cho họ rõ:
- Các người có thể thay đổi được. Hãy thực tâm mà thay đổi đi! Nên
biết rằng sau này không ai dung thứ cho kẻ ăn thịt người sống trên thế gian
này nữa đâu!
Các người không thay đổi thì các người cũng sẽ bị ăn thịt cả. Dù cho
con đàn cháu lũ, cũng sẽ bị những người chân chính tiêu diệt, chẳng khác
gì người đi săn tiêu diệt lang sói.
- Cũng giống như sâu bọ mà thôi!
Đám người trước cổng bị lão Năm Trần xua đuổi đi hết. Không rõ ông
anh mình cũng đi đâu mất. Lão Năm Trần khuyên mình nên vào trong nhà.
Trong nhà tối om om. Trên đầu, kèo, xà nhà rung chuyển lên. Rung chuyển
một hồi rồi to dần, chất đống trên người mình.
Nặng quá thể, không nhúc nhích được. Ý hẳn là sẽ đè mình chết mất
thôi! Biết là không phải nặng thật, mình cố giãy giụa, mồ hôi đổ ra như