biết đến tình yêu, tưởng rằng cuộc sống là như thế, nên cậu chẳng hề
thấy phiền lòng.
Tuy nhiên, khi họ vào đến nhà thờ, khi José nghe tiếng nhạc vang
lên, thấy ánh đèn rực rỡ và những đồ trang trí Giáng sinh bắt mắt, thấy
những gia đình quần tụ bên nhau, thấy những đứa trẻ được chở che
trong vòng tay bố mẹ, cậu bỗng nhận ra, mình là đứa trẻ bất hạnh nhất
trên thế gian. Sau lễ ban Thánh thể, cậu không ra về như những bạn
khác mà ngồi sụp xuống cầu thang nhà thờ và lặng lẽ khóc. José chưa
từng bao giờ biết đến tình yêu nhưng trong giây phút này, cậu hiểu thế
nào là cô độc, không được chở che và bị bỏ rơi.
Đột nhiên, cậu nhận thấy có một chú bé gầy gò đang đứng cạnh
mình, chân trần và rõ ràng là cũng nghèo như cậu vậy. Chưa từng gặp
chú bé này trước đây nên José nghĩ rằng, chú bé chắc là người từ nơi
khác đến và chắc đã phải đi bộ một đoạn đường rất xa. José tự nhủ:
“Chân bạn ấy chắc phải rất đau rồi. Mình sẽ cho bạn ấy một chiếc dép
của mình. Như thế, bạn ấy sẽ đỡ đau đi một nửa”. Dù José chưa từng
biết đến tình yêu, nhưng cậu thấu hiểu sự đau đớn và cậu không muốn
người khác cũng phải chịu đau đớn như mình.
Đưa cho người bạn nhỏ mới quen một chiếc dép, José trở về nhà với
chiếc còn lại. Trên đường về, cậu liên tục đổi dép từ chân trái sang
chân phải để những viên đá cuội không làm sưng tấy mỗi một chân.
Vừa bước vào nhà, cô của José đã nhận ngay ra là cậu chỉ còn có một
chiếc dép. Bà bảo, nếu ngày hôm sau, José không tìm thấy chiếc dép
kia, cậu sẽ bị phạt nặng.
José đi ngủ mà lòng nặng trĩu lo lắng bởi cậu đã biết quá rõ những
hình phạt của bà cô. Suốt cả đêm, José run lên vì sợ và hầu như không
ngủ được. Khi vừa chợp mắt được một lúc, cậu bỗng nghe thấy nhiều
giọng nói xôn xao ngoài phòng. Cô của José bước vào, đòi các vị
khách giải thích xem chuyện gì đang xảy ra. Vẫn loạng choạng vì
thiếu ngủ, José cũng bước ra ngoài, và bày ra trước mắt cậu là chiếc
dép mà cậu đã cho người bạn nhỏ. Nhưng bên cạnh nó, còn vô khối đồ