TUYỂN TẬP TRUYỆN TRÀO PHÚNG HAY NHẤT CỦA VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO - Trang 483

đã quên rằng ở quê còn có bố mẹ già và ba đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn
mong ngóng chúng từng ngày?

Tôi buông thõng tay, và buông thượt tiếng thở dài, chực quay bước

vào trong. Nhưng tôi khựng lại, bởi nghe ngoài ngõ có tiếng lẹp kẹp! "Hình
như thằng cả về! Đúng rồi, đúng là thằng cả rồi! Nhưng sao mà nó gầy gò,
ốm yếu và quắt queo vậy hả trời?". Tôi lao tới ôm chầm lấy con, mừng
mừng tủi tủi:

- Lương ơi là Lương! Mấy tháng nay con không về làm cả nhà ngóng

con dài cổ! Sao càng ngày con càng gầy, càng teo đi vậy hả con?

- Dạo này công ty con ít việc, thất nghiệp, đói kém lắm mẹ ơi!

- Thế lâu nay, con có nghe thông tin gì về thằng Thưởng không?

- Dạ không ạ! Mấy năm rồi, con có thấy mặt em nó đâu!

- Hai anh em con trước đây vẫn thường liên hệ, gắn bó với nhau mật

thiết lắm mà?

- Thì trước là vậy, nhưng giờ, đến bản thân mình con còn lo chưa

xong, còn chưa biết xoay sở thế nào thì sao con lo cho em ấy được?! Mà
tình hình các em ở nhà thế nào hả mẹ?

- Haizz! Nhắc đến chúng nó, mẹ lại nẫu hết ruột! Thằng Xăng vẫn

không bỏ được cái tật tham ăn, nó ăn suốt, nên tăng cân vù vù. Cứ vài
tháng lại lên cân, mà mỗi lần lên là lên rất nhiều!

- Mẹ phải kêu ca, phải góp ý chứ, để em ấy tăng cân liên tục vậy sao

được?!

- Có kêu, kêu nhiều! Nhưng chả ăn thua! Đợt nào kêu quá thì cũng

thấy bớt ăn, thấy giảm, nhưng chỉ giảm được vài lạng, rồi tháng sau lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.